Bên ngoài Học viện Ma pháp Sheria là một con phố rộng lớn, rộng hơn hẳn những con phố ở khu chợ phía Nam.
Hai bên đường có rất nhiều cửa tiệm, phần lớn đều dọn từ khu chợ phía Nam đến sau khi Học viện được thành lập.
Chuyên bán giấy bút và đủ loại đồ dùng sinh hoạt mà học viên cần dùng, nghe nói còn có cả dịch vụ viết hộ bài tập môn Ma văn nữa.
Quả nhiên, bất kể ở thời đại nào, học sinh vẫn luôn là những công tử Bạc Liêu
Một học viện… mà nuôi sống cả một con phố.
Vào buổi chiều, trên phố có khá nhiều học viên dạo chơi, La Vi hoà vào dòng người, trông không mấy nổi bật.
Cô đi dạo một vòng quanh phố, cuối cùng bước vào một tiệm bánh mì vắng khách.
Tới không đúng lúc, bà chủ tiệm đang sửa lại tủ bánh.
Bà dùng một chiếc bánh mì đen cứng như búa, “bang bang bang” đóng đinh vào cánh tủ.
Thấy có người bước vào, bà chủ vứt cây bánh mì vào giỏ bánh rồi nói: “Khách quan, muốn mua gì thế?”
Ánh mắt La Vi lướt qua cây bánh mì vừa rồi, bất giác thấy ê cả răng.
“Cho tôi hai ổ bánh mì trắng.”
“Có ngay!”
Bà chủ quệt mũi một cái, lập tức lấy ra hai ổ bánh mì trắng to bằng nắm tay, đặt lên quầy gỗ.
“Mười đồng xu đồng.”
La Vi nhìn mấy dấu ngón tay đen sì trên ổ bánh mì, bỗng lặng người im lặng.
Ý thức vệ sinh ở thời đại này… thật sự khiến người ta lo ngại.
Sau khi trả tiền xong, cô cầm bánh mì bước ra khỏi tiệm, vừa đi vừa nhíu mày xé bỏ phần màu đen phía trên.
Nhìn trái nhìn phải cũng không thấy thùng rác đâu, cô đặt mẩu vụn bánh mì xuống bên cạnh một chú chó con, rồi đứng dậy lùi lại vài bước.
Đột nhiên, một biến cố bất ngờ xảy ra.
Từ con hẻm bên cạnh, một bóng đen lao vút ra, va vào chú chó con đang chạy tới, cả hai lập tức giằng co kịch liệt, tranh nhau mẩu vụn bánh mì trên mặt đất.
“Gâu gâu gâu ——”
“Của tôi, là của tôi!”
“Gâu gâu gâu gâu gâu!”
Lúc này La Vi mới nhìn rõ, bóng đen kia hóa ra lại là một cậu bé lem luốc, lấm lem đầy bụi đất.
Một người một chó giành nhau thức ăn dưới đất, cậu bé giành được phần lớn, vội vàng nhét vào miệng, vừa liếm mẩu vụn bánh mì trên lòng bàn tay vừa nuốt ngấu nghiến.
Chú chó bị cậu bé đè chặt xuống đất, không thể nhúc nhích, chỉ còn biết thè lưỡi liếm những mẩu vụn còn sót lại trên mặt đất, miệng phát ra những tiếng rên “ư ử” đầy tội nghiệp.
Trong khoảnh khắc ấy, tâm trạng của La Vi bỗng trở nên vô cùng rối bời.
Chú chó gầy trơ xương, cậu bé thì quần áo tả tơi không đủ che thân — trong chốc lát, thật khó phân biệt ai mới đáng thương hơn trong hai kẻ khốn khổ ấy .
“Đừng liếm nữa,” cô bước tới, lấy ra một ổ bánh mì, “cho em này.”
Cậu bé run rẩy cả người, nằm bò trên mặt đất, đôi mắt nâu nhạt ánh lên sự sợ hãi khi nhìn cô.
“Đây, ăn đi, cầm lấy nhé.”
La Vi cảm thấy lòng mềm lại, nhẹ nhàng đưa ổ bánh mì vào tay cậu bé.
Cậu bé nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nhận lấy ổ bánh mì, rồi nhìn cô một cái. Bất chợt, dùng hai tay che ổ bánh mì rồi nhét vào miệng, đến mức nghẹn đến trợn mắt.
Chú chó nhỏ, sau khi bị cậu bé thả ra, vội vàng lao thẳng vào con hẻm, vang lên vài tiếng sủa dữ dội bên trong.
La Vi định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
Nói gì đây?
Bảo cậu ấy ăn chậm lại một chút sao?
Đói đến mức phải tranh đồ ăn với chó rồi, làm sao mà ăn chậm được chứ?
Hơn nữa, ăn chậm chưa chắc đã giữ được phần đâu.
Cô vừa mới để ý, quanh các ngõ phố còn có vài đứa trẻ ăn mày cường tráng hơn cậu bé kia, đang lén nhìn về phía này.
Trong tay cô vẫn còn một ổ bánh mì, nhưng La Vi chẳng còn mấy hứng thú với việc ăn uống nữa rồi.
Cô bẻ ổ bánh mì làm đôi, một nửa đưa cho cậu bé, nửa còn lại cầm trên tay rồi tiến về phía con hẻm.
“Đừng đi!”
Cậu bé không dám dùng bàn tay bẩn thỉu túm lấy tà váy cô, lo lắng mà hét lên.
Thấy La Vi quay lại nhìn, cậu bé vội lắc đầu mạnh: “Không phải, em không phải muốn bánh mì đâu.”
Cậu bé sợ hãi co rúm người lại, rồi đưa tay chỉ về phía cửa con hẻm.
“Bên trong có người xấu.”
La Vi ngay lập tức nhìn về phía con hẻm, đôi tai khẽ động đậy, nghe thấy bên trong phát ra những tiếng va chạm kim loại nhỏ nhẹ.
“Đừng sợ.”
“Người đó đã rời đi rồi.”
Cô vuốt nhẹ đầu cậu bé, rồi bước chậm đến cửa hẻm, nhìn sâu vào bên trong.
Trong con hẻm, có một vũng máu tươi.
Chú chó nằm trong vũng máu, bộ lông mềm mại ướt đẫm máu, bụng không còn nhịp thở.
La Vi vội bước đến bên cạnh, cúi xuống kiểm tra.
Ở cổ có một vết thương chí mạng.
Một nhát kiếm đã cắt đứt cổ họng.
Cô cảm nhận được một luồng lạnh lẽo, nhát kiếm này có lẽ ban đầu hướng về phía cô.
Nguyên chủ đã chọc giận ai đến mức có người muốn giết cô?
La Vi suy nghĩ không ra, liền đưa tay bế chú chó ra khỏi vũng máu.
“Làm khổ em rồi.”
Cô bước ra khỏi con hẻm, cậu bé vẫn đứng ngoài kia, lo lắng canh chừng.
“Em… em có thể giúp cô chôn nó,” cậu ngập ngừng nắm chặt các ngón tay, “chỉ cần cô cho em ba đồng, không, một đồng xu đồng thôi.”
“Tôi không định chôn nó.”
La Vi dừng lại trước mặt cậu bé, nói: “Tôi định đốt nó.”
“Đốt...” trong mắt cậu bé hiện lên vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
“Bởi vì chôn nó xuống, các người sẽ đào lên để ăn, đúng không?”
Cậu bé cúi đầu, siết chặt nắm tay.
“Ngẩng đầu lên,” La Vi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu, “hôm nay em đã cứu tôi, điều đó có thể sẽ khiến em gặp nguy hiểm. Em có hối hận không?”
Cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng như ẩn chứa sự u ám.
“…Không hối hận.” Cậu lắc đầu, giọng nói khàn đặc.
La Vi quan sát vẻ mặt cậu, trong lòng đã hiểu.
Đây là một đứa trẻ rất thông minh.
Trên phố có biết bao kẻ ăn mày cao lớn hơn nó, lại còn tận mắt thấy nó nhận được một mẩu bánh mì. Nếu nó thật sự chỉ là một đứa trẻ đáng thương, thì đã không ăn hết sạch trong một hơi, mà ít nhất cũng phải chừa lại một nửa để cống nạp cho bọn trẻ kia.
Theo lẽ thường, nếu không làm vậy, nó sẽ bị bọn trẻ kia đánh cho một trận.
Hoặc là nó không sợ bị đánh, hoặc là thà bị đánh còn hơn.
Dù là trường hợp nào, cũng đều cho thấy nó là một đứa trẻ dũng cảm.
“Em tên là gì?” La Vi đứng thẳng dậy, hỏi.
Cậu bé căng thẳng đáp: “Em không có tên.”
“Em là trẻ mồ côi sao?”
“Vâng.”
“Em thật sự rất thông minh.” La Vi cảm thán, rồi lấy ra chín mươi đồng đồng còn lại sau khi mua bánh mì từ túi tiền, tất cả đều đưa cho cậu.
“Từ hôm nay, em sẽ tên là Roman.”
Đôi mắt cậu bé bừng sáng hy vọng: “Cô muốn nhận em làm người hầu sao?”
“Không, tôi muốn đào tạo em trở thành kỵ sĩ của tôi,” La Vi mỉm cười, nét cười trên gương mặt thanh tú đẹp đến mê hồn. “Nhưng trước đó, tôi sẽ dành cho em một vài thử thách.”
Cậu bé nín thở, nhưng trong mắt đã bùng lên một ngọn lửa.
“Cho dù là thử thách gì, em nhất định sẽ vượt qua!”
“Đừng nói trước điều gì quá sớm. Thử thách đầu tiên của tôi — chính là em phải sống sót qua ba ngày tới. Ba ngày sau, tôi sẽ quay lại đây tìm em.”
“Chuyện đó quá đơn giản!”
“Đơn giản sao? Gã đó có thể quay lại giết em đấy,” La Vi dọa, “vì em đã phá hỏng chuyện của hắn.”
“Em không sợ,” cậu bé nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy bướng bỉnh. “Còn gì nữa không?”
“Có chứ, tôi đang muốn thuê một vệ sĩ thật giỏi, em có thể tìm giúp tôi không?” La Vi bật cười nói.
“Ý cô là lính đánh thuê sao?”
Cậu suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu nói: “Em biết chỗ có lính đánh thuê, còn biết một kiếm sĩ rất lợi hại tên là Troy. Em có thể dẫn cô đến gặp anh ta ngay bây giờ.”