Trời vẫn còn sớm, mới khoảng mười giờ sáng.

Hai cha con dắt theo con chim trắng nhỏ bị nhốt trong lồng dạo bước giữa khu chợ. Nhờ họ di chuyển, tầm nhìn của Vân Hựu Thanh cũng mở rộng hơn rất nhiều.

Chợ bán đủ thứ kỳ lạ: ma dược, quyển trục ma pháp, cơm ma lực, áo giáp nhẹ, giáp nặng, v.v…
Một không khí rực rỡ và tràn đầy màu sắc ma thuật.

Đột nhiên, người đàn ông trẻ tuổi phía trước dừng bước.

Vân Hựu Thanh chớp mắt, hơi nghi hoặc. Không lâu sau, nó thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi dắt theo một cậu bé trạc tuổi Meredith đi về phía họ, mỉm cười:

“Thật trùng hợp quá, Kerry.”

Vân Hựu Thanh nghĩ bụng: Thì ra Kerry là tên của ba cậu nhóc tóc vàng nhạt này.

Lồng chim do Meredith xách theo. Vì trẻ con vốn thấp bé, Vân Hựu Thanh muốn quan sát tình hình cho rõ, liền bám chặt thanh ngang trên đỉnh lồng, ngửa người lên nhìn chằm chằm mấy người trước mặt.

Đôi mắt gà chọi sáng rực của nó quả nhiên thu hút sự chú ý. Cả người phụ nữ và cậu bé kia đồng loạt nhìn vào con chim trắng trong lồng.

Bị nhìn chằm chằm, chim trắng nhỏ cũng nghiêng đầu theo bản năng, hai mắt đen láy đảo một vòng.

Người phụ nữ nhíu mày:

“Một con gà xấu xí.”

Con chim trắng nhỏ tức thì xù lông, giận dữ “Pi pi!”.

Meredith nhẹ nhàng vuốt ve nó qua khe lồng, vừa xoa dịu vừa lén tránh cú mổ đang nhắm thẳng vào tay mình.

Con chim trắng nhỏ không cam lòng, tiếp tục rình cơ hội. Mỏ nhấp nhổm liên tục như thể chỉ chờ một kẽ hở.

Meredith thì điềm đạm nói với Carlisle – cậu bé đối diện:

“Nó còn nhỏ, lông tơ chưa ra hết. Sau này lớn lên sẽ rất đẹp.”

Nói xong, cậu bé lịch sự gật đầu chào người phụ nữ kia.

Hai vị phụ huynh cũng nhân tiện trò chuyện vài câu.

Người phụ nữ nói:

“Trường tiểu học Hoàng Hôn nửa tháng nữa sẽ khai giảng. Carlisle cứ nằng nặc đòi tôi dẫn đi mua đồ. Không ngờ lại gặp anh ở đây.”

Kerry gật đầu:

“Tôi cũng đến chuẩn bị cho Meredith.”

Người phụ nữ cười tươi:

“Nếu Carlisle và Meredith có thể học cùng lớp thì hay quá.”

Kerry đáp lại bằng một câu nhẹ nhàng:

“Tùy duyên thôi.”

Trong lúc hai người lớn nói chuyện, trong lồng chim, Vân Hựu Thanh vẫn đang âm thầm lắng nghe.

Nó thử mổ Meredith mấy lần nhưng không trúng, bèn liếc qua hai phụ huynh, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại thông tin vừa thu thập được.

Trường tiểu học Hoàng Hôn… Nửa tháng nữa khai giảng… Nếu học cùng lớp thì chắc từ mẫu giáo lên thẳng tiểu học.

Học sinh tiểu học à… Những đứa trẻ tiểu học mới là thứ đáng sợ nhất! Một đứa còn nghịch hơn một đứa!

Phải để chúng biết… mỏ của bổn tọa lợi hại thế nào mới được.

Nghĩ đến đây, con chim trắng nhỏ trong lồng tiếp tục rình mổ Meredith.

Carlisle liếc vào lồng chim, hỏi:

“Meredith, con gà xấu xí nhà cậu sao cứ đòi cắn cậu vậy?”

Chim trắng nhỏ lập tức “pi pi” phản đối, mỏ liên tục táp hụt, lông dựng đứng, đuôi xòe ra như cái quạt, hai mắt tròn xoe căm phẫn nhìn Meredith.

Meredith điềm tĩnh trả lời:

“Nó không phải muốn cắn tớ đâu, nó chỉ… tò mò về tớ thôi.”

Carlisle nheo mắt nhìn Meredith với vẻ đầy ngờ vực.

Hai phụ huynh nói thêm vài câu rồi chào nhau rời đi.

Kerry dẫn Meredith tới khu bán dụng cụ học tập – nơi đầu tiên là gian hàng pháp trượng.

Trong lồng, Vân Hựu Thanh mắt sáng rực, tràn đầy tò mò. Những món đồ mang đậm màu sắc huyền ảo ấy khiến nó không khỏi liên tưởng đến thế giới ma pháp trong truyện tranh và phim ảnh ở kiếp trước.

Hừm… rõ ràng đã có làm bài tập trước khi đầu thai mà!

Kerry rất có mục đích, dẫn Meredith đi thẳng đến một cửa hàng chuyên dụng nằm trên con phố mua sắm đông đúc. Hai bên đường toàn là các cửa hiệu rực rỡ sắc màu, hoa cả mắt.

Họ bước vào một cửa hàng có biển hiệu lớn ghi “Pháp Trượng Feiya”. Đại sảnh rộng rãi đã có khá nhiều người, phần lớn là phụ huynh dẫn theo con em ở đủ lứa tuổi tới chọn mua pháp trượng.

So với những cây pháp trượng second-hand được bày bán ngoài quầy lề đường, thì ở đây toàn là hàng mới nguyên, sáng bóng long lanh.

Kerry tiến đến quầy, trò chuyện với một nhân viên. Ở đây có thể chọn mua pháp trượng thành phẩm, hoặc đặt làm riêng.

Nếu đặt làm, cửa hàng sẽ dựa theo tố chất, năng lực, thuộc tính cá nhân của khách để chế tạo cây trượng phù hợp nhất, dĩ nhiên, giá cả cũng… trên trời.

Kerry quay sang nhìn Meredith. Meredith nghiêm túc nói:

“Ba ba, con nghĩ con không cần đặt làm pháp trượng đâu ạ. Pháp trượng sơ cấp phần lớn chỉ dùng để chuyển tiếp, vài năm sau cũng sẽ phải đổi thôi.”

Vân Hựu Thanh trong lồng chim lập tức rít gào trong lòng:

Vài… năm?!

Vài năm cơ á!?

Không phải vài ngày, mà là…vài năm!!!

Nó nhìn kỹ lại đứa trẻ có gương mặt tinh xảo kia, thầm đánh giá lại tình hình kinh tế gia đình: Xem ra người “dọn phân” cho mình cũng không giàu có gì cho cam…

Sau một hồi trao đổi, nhân viên bắt đầu giới thiệu các loại pháp trượng phù hợp với sơ cấp pháp sư.

Pháp trượng tuy đều thuộc cấp trắng, nhưng cũng chia ba bậc: thượng – trung – hạ. Chưa kể còn phân loại theo thuộc tính như: lửa, nước, gió, đất, hoặc các hệ hiếm như băng tuyết, mộc, thời gian, không gian, v.v… Ngoài ra, còn một tiêu chí quan trọng: thời gian phóng thích pháp thuật.

Nhân viên cửa hàng mỉm cười niềm nở:

“Ví dụ như loại này, thuộc hàng tốt trong nhóm cấp trắng. Chỉ mất hai phút là phóng được pháp thuật!”

Trong lồng chim, đồng tử Vân Hựu Thanh co rút kịch liệt:

Hai phút?! Phóng ra một cái pháp thuật mà mất tận hai phút?!

Lại còn dùng từ “chỉ” nữa chứ!

Với tư duy của một người xuyên từ tận thế, nơi dị năng toàn tức thời, câu nói kia chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang. Nếu để một pháp sư mất hai phút mới tung được chiêu, thì trước khi thi pháp xong chắc bị zombie nhai sống mấy lần rồi!

Trong khi Vân Hựu Thanh còn đang nội tâm chấn động, Meredith đã quay sang Kerry, bình thản nói:

“Ba ba, con thấy dùng pháp trượng bình thường là được rồi. Tuy có thuộc tính thi pháp thì tốt hơn thật, nhưng nếu tốc độ ngưng tụ niệm lực của bản thân con đủ nhanh, thì không cần thiết phải dùng trượng hỗ trợ đâu ạ.”

Vân Hựu Thanh thầm tổng kết trong đầu:

Tóm lại, hai chữ thôi:- Giá cả.

Sau một hồi cân nhắc, Kerry chọn mua cho Meredith một cây pháp trượng hệ nước, giá 120 đồng.

Vân Hựu Thanh liếc qua cậu nhóc tóc vàng nhạt kia, âm thầm suy đoán: Chắc là thiên hướng nguyên tố của thằng nhóc này là thủy hệ rồi.

Cảm nhận được ánh mắt chằm chằm từ trong lồng, Meredith cúi đầu, vừa vặn đối mặt với con chim trắng nhỏ.

Ngay khoảnh khắc đó…Chíp!

Chim nhỏ trắng theo bản năng mổ tới!

Tiếc là Meredith đã quá quen thuộc với trò này, phản xạ nhanh như chớp, né được trong gang tấc.

Trả tiền xong, Meredith xách lồng chim bằng một tay, tay còn lại cầm cây pháp trượng vừa mua, cùng ba bước ra khỏi cửa hàng.

Kerry đi phía trước, nói:

“Meredith, ba mua thêm cho con ít trang bị”

Vân Hựu Thanh lại một lần nữa nhận ra sự khác biệt rõ ràng giữa "quần áo" và "trang bị".

Quần áo thì chỉ là quần áo.

Còn trang bị là những món được thợ may hoặc thợ rèn chế tạo đặc biệt, mang theo thuộc tính hỗ trợ chiến đấu.

Pháp sư thể chất yếu, thường chọn mặc áo vải nhẹ. Chiến sĩ tu hành đấu khí thì thường mặc giáp nhẹ hoặc giáp nặng – thể hiện rõ tinh thần có cơ bắp là có tất cả.

Meredith mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

“Ba ba, con nghĩ không cần đâu ạ.”

Kerry hơi chau mày:

“Nhưng mà... chờ các con đi học, rất có thể sẽ có nhiều trận đối chiến đấy. Đặc biệt là con, lại là pháp sư, thể chất vốn yếu hơn bình thường.”

Meredith ngoan ngoãn lắc đầu:

“Không sao đâu ba, con tự lo được.”

Nghe đến đây, Vân Hựu Thanh thầm cảm khái: Đứa nhỏ này đúng là hiểu chuyện hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi...

Có câu: Con nhà nghèo thường sớm biết điều.

Có lẽ gia đình của "người dọn phân" này còn nghèo hơn hắn tưởng...

Đúng lúc đó, họ đi ngang qua một quầy bán lồng sắt. Kerry dùng 25 đồng mua một chiếc lồng chim kích thước 40x60cm, không lớn lắm nhưng với thân hình nhỏ nhắn của Vân Hựu Thanh, như vậy là vừa đủ.

Meredith thì hào hứng dùng tiền tiêu vặt mình dành dụm để mua đồ chơi cho chú chim nhỏ: xích đu, lưới trèo, tổ ấm, thang dây, bóng lục lạc... đủ cả. Dù giá không cao – tổng cộng hết có 12 đồng – nhưng đủ khiến Vân Hựu Thanh cảm động sâu sắc trong lòng: Xem ra tên nhóc này... thật sự coi mình là thú cưng rồi.

Kerry lãnh trách nhiệm xách lồng chim mới cùng một đống đồ chơi. Meredith tay trái xách lồng nhỏ, tay phải cầm pháp trượng vừa mua.

Để chuẩn bị cho kỳ khai giảng sắp tới ở trường tiểu học Hoàng Hôn, Kerry còn mua cho Meredith một cặp sách mới và một bộ quần áo thường không mang thuộc tính, đơn giản nhưng sạch sẽ.

Trên đường quay về, họ đi ngang qua một quầy bán quyển trục ma pháp.
Kerry bất ngờ dừng lại, ánh mắt dừng trên đống quyển trục được bày gọn ghẽ trong tủ kính.

Meredith ngẩng đầu hỏi: “Ba ba?”

Kerry đáp: “Để đề phòng bất trắc, ba mua cho con hai quyển trục.”

Trong lồng, Vân Hựu Thanh khẽ động. Từ khóa quan trọng: “đề phòng bất trắc”.

Có nghĩa là, cái trường tiểu học Hoàng Hôn kia... không hề đơn giản!

Meredith hơi sững người, nhưng vẫn dịu dàng khuyên: “Ba ba, con thấy không cần đâu ạ...”

Lần này Kerry không nghe theo, dứt khoát bước vào quầy bán quyển trục.

Trên mặt quầy bày kín các quyển trục cấp trắng. Chủ quán tươi cười bắt chuyện, hỏi khách cần loại nào.

Có hai cách sử dụng quyển trục:

Pháp sư truyền ma lực vào quyển trục, kích hoạt pháp thuật bên trong – cách này có thể dùng một lần hoặc nhiều lần.

Người thường không có ma lực cũng có thể sử dụng, chỉ cần xé quyển trục, pháp thuật lập tức được phóng thích. Loại này luôn là dùng một lần.

Kerry trầm ngâm một lúc, hỏi:

“Tôi muốn tìm một quyển trục có thể... bảo toàn tính mạng.”

Chủ quán lập tức hớn hở giới thiệu:

“Ồ ồ ồ, ngài xem thử loại quyển trục dịch chuyển tức thời này xem? Chỉ cần xé nó là lập tức di chuyển được... 10 mét!”

Kerry: “…Ờ… nhưng mà…”

10 mét. Chỉ 10 mét.

Vân Hựu Thanh trong lồng chim suýt nữa gục đầu xuống: 10 mét thì cứu được ai chứ!?

Nghĩ lại những dị năng tức thời từng phát huy ở tận thế, phạm vi thi pháp lúc ấy đều tính bằng… hàng trăm mét.

Giống như dị năng trị liệu của hắn, ngay từ khi mới thức tỉnh, phạm vi trị liệu tức thời đã đạt đến đường kính  600 mét. Về sau thậm chí còn có thể bao phủ cả một thành phố lớn, dựng nên một trường trị liệu toàn diện.

Thế nên, cái gọi là "dịch chuyển tức thời 10 mét", trong mắt Vân Hựu Thanh, chẳng khác nào đang chơi đồ hàng.

Huống hồ còn chưa tính tới vô vàn giới hạn – ví dụ như khi rơi vào vùng có dao động năng lượng cao, kỹ năng dịch chuyển tức thời kiểu gì cũng bị chặn lại bởi các tầng sóng năng lượng dày đặc, không cách nào thoát thân.

(* ̄︶ ̄) Tóm gọn lại theo ngôn ngữ của một cái đầu gà: Trong chiến trường thật sự, nếu địch quân tạo ra trường năng lượng, mày có xé quyển trục mười lần cũng không dịch chuyển nổi một bước!

Kỹ năng này... vô dụng thấy rõ!

Thế nhưng, chủ quán quyển trục vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói như mùa xuân, ra sức quảng cáo:

“Đây tuyệt đối là kỹ năng bảo vệ tính mạng cực kỳ hiệu quả! Có thể hoàn mỹ né tránh đòn đánh của địch quân! Đặc biệt, tiểu thiếu gia nhà ngài là pháp sư, thể chất vốn yếu, khi gặp phải kiếm sĩ, có thể nhờ quyển trục dịch chuyển để kéo giãn khoảng cách!”

Con gà con trắng trợn trừng mắt nhìn ông ta.

...Ngẫm lại thì, cũng có chút lý.

Trong mấy tiểu thuyết Tây Huyễn hắn từng đọc, đúng là pháp sư thì cần giữ khoảng cách với chiến sĩ.

Ừm.

10 mét... cũng tạm gọi là khoảng cách.

Kerry hỏi:

“Bao nhiêu tiền?”

Chủ quán nhanh chóng xoa tay, ánh mắt sáng lên như nhìn thấy cả đống tiền:

“Chỉ 80 đồng tiền thôi ạ!”

Kerry:

“Tôi thấy hơi đắt đấy.”

Chủ quán quyển trục lập tức vung chiêu thuyết phục cuối:

“Không không, tiên sinh! Đây là kỹ năng bảo vệ tính mạng mà! 80 đồng tiền, thật sự là quá rẻ!”

Sau một hồi cò kè mặc cả, cuối cùng Kerry mua được hai quyển trục dịch chuyển tức thời với giá 120 đồng tiền.

Meredith ngoan ngoãn cảm ơn:

“Con cảm ơn ba ba.”

Kerry cười. Người đàn ông vốn đã đẹp trai sẵn, lúc cười lên như gió xuân thổi tan băng tuyết đầu mùa, khiến trái tim gà nhỏ rung động liên hồi, mắt không rời nổi.

Phải biết, loài chim có thị lực rất tốt.

Vì muốn nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai của Kerry hơn một chút, Vân Hựu Thanh bắt đầu bò lồm cồm trong lồng, đổi đủ mọi tư thế, mắt xám nhạt bé xíu chớp chớp, dán chặt lên mặt Kerry.

Nó nghĩ: Gia cảnh của người dọn phân mới này tuy nghèo, nhưng có một điểm đặc biệt tốt – cả cha lẫn con đều đẹp trai. Nếu mỗi ngày ăn cám mà được nhìn gương mặt họ thêm vài phút... thì ta cũng không thiệt thòi gì.

Sau đó, Kerry còn mua thêm vài món vật dụng sinh hoạt cho Meredith.

Khi rời khỏi khu chợ, Vân Hựu Thanh trở nên phấn chấn hơn bao giờ hết –
Không bao lâu nữa, nó sẽ được nhìn thấy nơi mình sẽ sống tạm một thời gian.

Không biết những chuyện khác ra sao, nhưng có một điều gần như chắc chắn – gia cảnh của hai cha con này... rất bình thường.

Sự thật đúng là như vậy.

Hai cha con một lớn một nhỏ, tay xách đầy đủ thứ đồ đạc.

Meredith tuy có thiên phú ma lực, nhưng như định luật chung của pháp sư, thể chất yếu ớt, không có bao nhiêu sức lực, nên chẳng thể đi bộ mãi được.

Bởi vậy, họ buộc phải dùng phương tiện giao thông.

Phương tiện di chuyển trong Thị trấn Hoàng Hôn được chia làm ba loại:

Loại thứ nhất: Xe ngựa...

Loại thứ hai: Thú cưỡi trên mặt đất hoặc ma thú bay.

Loại thứ ba: Trận pháp ma thuật.

Trận pháp ma thuật phải tiêu hao tinh thạch năng lượng để khởi động, kích hoạt một lần cũng tốn một khoản kha khá, nên bình thường rất ít người lựa chọn.

Giá xe ngựa và ma thú không chênh lệch là bao, lựa chọn phương tiện chủ yếu tùy thuộc vào điểm đến.

Phí giao thông là hai đồng tiền một người, trẻ em cũng không được miễn.

Kerry dắt Meredith cưỡi một con ma thú đốt tre. Con này dài tới hai mươi mét, thân hình giống côn trùng khổng lồ, lưng nó được treo các toa xe gỗ nối liền nhau. Mỗi hành khách khi lên toa sẽ đưa tiền cho tiếp viên.

Do Kerry mang theo khá nhiều hành lý, người tiếp viên tỏ vẻ không vui, miệng lầm bầm lầu bầu. Ánh mắt gã không ngừng quét tới lui giữa hành lý, rồi dừng lại thật lâu trên con gà trắng nhỏ trong lồng.

Vân Hựu Thanh ban đầu còn tưởng tiếp viên nhìn mình là có ý đồ bất chính gì đó. Sau mới phát hiện, không phải.

Người này đang tự hỏi: "Có nên thu phí thú cưng không nhỉ?"

Quả nhiên, không lâu sau đó, nó thấy những thú cưng khác nhỏ xíu như chuột, thỏ, cú mèo… cũng bị thu phí như người lớn.

Chợ đông đúc, bọ tre khổng lồ vẫn chậm rãi bò đi, dọc đường đón khách.

Người tiếp viên tóc xanh lục không những không lịch sự, mà còn vô cùng thô lỗ, không ngừng mắng mỏ, chửi rủa lung tung suốt hành trình.

Vân Hựu Thanh nghĩ bụng: Đúng là thế giới ma pháp, nơi cường giả vi tôn. Kẻ yếu thì bị bắt nạt, như gã tiếp viên này — gặp người mạnh thì ngoan như chó con, gặp người yếu thì mồm như cái loa hỏng, ríu rít còn hơn cả gà.

Không ngờ nghĩ chưa xong, đôi mắt trợn tròn hung tợn của người tiếp viên đột nhiên quát vào mặt nó:

“Mày im miệng! Kêu ríu rít cả buổi, ồn chết đi được!”

Vân Hựu Thanh: “…”

Là bản năng của gà, một khi gặp hoàn cảnh náo nhiệt, nó sẽ kêu. Mới nãy còn ráng nín, nhưng khi vào toa xe, nghe người ta cãi nhau rộn ràng, nó lại nổi hứng “pi pi kỉ kỉ” như nhạc nền.

Bị quát một cái, chú gà trắng co rúm lại, thu mình thành một cục tròn xoe trong góc lồng, lặng thinh không phát ra tiếng nào, thật sự… im như gà.

Meredith thấy vậy thì xót xa, đưa tay vào lồng tính vuốt an ủi nó một chút.

Nhưng mà—

Vân Hựu Thanh: Cơ hội đến rồi!

Nó liền lao tới, mổ!

Meredith phản xạ cực nhanh, tay rụt về như điện giật.

Đúng là Thiên Đạo luân hồi, ai rồi cũng phải bị mổ.

Tiếp viên tiếp tục lầm bầm vài câu, chưa được bao lâu, bỗng nhiên có một tiếng quát vang lên:

“Im mồm! Ngươi mới là kẻ ồn ào!”

Người quát là một kiếm sĩ cao to lực lưỡng, vai u thịt bắp, lưng vác đại kiếm, ánh mắt như muốn giết người.

Vân Hựu Thanh lập tức cảm nhận được một áp lực vô hình, nặng nề bao trùm cả toa xe, khiến không khí như đông cứng lại.

Đây là… Đấu khí sao?

Không ai lên tiếng. Không một tiếng động.

Cả toa xe trở nên tĩnh lặng như tờ, kể cả tên tiếp viên mồm mép cũng ngậm miệng ngay lập tức, không dám hó hé thêm nửa lời, chỉ cúi đầu nhận tiền như một con gà ngoan ngoãn.

Mỗi lượt khách lại bước lên toa xe. Khoảng mười phút sau, cửa toa đóng lại. Ma thú đốt tre gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu bò chầm chậm rời khỏi khu chợ, tiến về hướng ngoại ô thị trấn.

Trong lồng, Vân Hựu Thanh im như thóc, mắt đảo quanh, âm thầm ghi nhớ:

Kiếm sĩ lưng hùm vai gấu kia: rất đáng sợ.

Tiếp viên bắt nạt gà: hèn với giặc, ác với gà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play