Thị trấn Hoàng Hôn.

Trên con phố náo nhiệt, tiếng rao hàng vang lên không dứt:

“Có mua có bán, ai đi ngang ghé xem nào! Trang bị vừa lột từ một kiếm sĩ đây, giá cả phải chăng, hàng thật giá thật!”

“Muốn trở thành pháp sư huyền thoại không? Đừng quên mang theo trượng phép!”

“Thịt ma thú đây! Thịt tươi roi rói, bổ khí huyết, cường thân kiện thể! Mới hạ sát sáng nay, mọi người đừng bỏ lỡ!”

Ngoài những món hàng đặc biệt, trên phố còn bày bán đủ thứ vật dụng thường ngày như quần áo, giấy vệ sinh, đồ chơi...

Giữa khu chợ ồn ào ấy, có một quầy hàng thu hút không ít ánh nhìn.

Chủ quầy là một thợ săn, thân hình cao lớn gần hai mét, cơ bắp cuồn cuộn. Trên mặt ông ta là một vết sẹo dài từ chân mày đến tận gò má, suýt nữa khiến ông mất một con mắt. Râu quai nón rậm rạp che kín nửa khuôn mặt, làn da rám nắng sẫm màu.

Ông bán cả ma thú lẫn những động vật nhỏ không mang thuộc tính ma pháp.

Lồng sắt lớn nhỏ chất chồng lên nhau, bên trong là những con ma thú hung tợn và cả những tiểu thú yếu ớt.

Người đi đường tụ lại thành vòng, kẻ tò mò ngắm nghía, kẻ thèm thuồng những con ma thú lớn. Trẻ nhỏ thì lại dán mắt vào những chiếc lồng nhỏ hơn.

Một người phụ nữ mặc giáp nhẹ bước tới. Nàng để ý một con ma thú có cánh và định mặc cả.

“Chân nó bị thương rồi, ông chỉ băng bó qua loa. Về tôi còn phải tốn thêm tiền chữa trị. Ông giảm giá đi.”

Chủ quán cười, vết sẹo trên mặt giật giật trông dữ tợn: “Cô nương à, cái nghề bắt ma thú này không dễ dàng gì đâu, đặc biệt là những con còn sống như vậy.”

Ông ngừng một nhịp rồi nói tiếp: “Con phi dực thú* này dù bị thương, nhưng so với những loài phi hành khác thì nó lành tính hơn nhiều. Giá này là thấp nhất rồi.”

*Phi dực thú: thú biết bay

Hai người mặc cả qua lại một lúc.

Cuối cùng, người phụ nữ chốt giá 50 đồng bạc.

Con phi dực thú thân hình to lớn, sải cánh dài chừng 3–4 mét, đứng cao hơn 1 mét 6. Người phụ nữ đặt cọc và dặn chủ quán đưa con thú đến địa điểm chỉ định trước đêm nay.

Chủ quán gằn giọng đồng ý.

Chờ nàng rời đi, ông liền phân phó hai người làm trong quầy dọn dẹp và đưa phi dực thú lên xe vận tải.

Phi dực thú thuộc loại ma thú trung hình, có sức tấn công nhất định. Trong lồng, hai chân và cổ của nó bị trói bằng xích sắt thô nặng.

Hai người làm mặc áo vải thô khiêng lồng lên xe, sợi xích va vào nhau phát ra những tiếng leng keng.

Âm thanh đó thu hút ánh mắt người xung quanh. Càng lúc càng nhiều người dõi theo con phi dực thú … trong số đó có Vân Hựu Thanh.

Hắn chính là một người xuyên không. Chính xác hơn nên gọi là “nó”, vì sau khi xuyên đến thế giới kỳ lạ này ba ngày trước, Vân Hựu Thanh đã biến thành một sinh vật nhỏ bé: một con chim!

Từ cú sốc ban đầu đến việc cố gắng hấp thu tri thức thế giới mới, mọi thứ đều xảy ra quá nhanh.

Ngay khi vừa đến, nó đã bị thợ săn bắt và nhốt vào một chiếc lồng sắt tí hon.

Ngôn ngữ nơi đây vốn xa lạ, nhưng kỳ lạ là nó lại có thể nghe hiểu.

Sau khi bị bắt thì bị bán cho quầy ma thú này với giá 3 đồng. Đêm đó, nó cùng vô số ma thú khác bị giam trong nhà kho.

Cả đêm, Vân Hựu Thanh nơm nớp lo sợ. Tiếng gầm gừ của ma thú vang bên tai khiến nó chỉ sợ mình sẽ bị xé xác bất cứ lúc nào.

Ngoài nó ra, còn rất nhiều tiểu động vật khác cũng bị nhốt, những sinh linh yếu ớt và bất lực như nó: một con hamster to bằng nắm tay, thỏ rừng lớn bằng cánh tay, một con nhím cuộn tròn…

Vân Hựu Thanh nghĩ, tất cả bọn chúng đều giống mình, nhỏ bé, không có năng lực phản kháng, bị nhốt chờ bán như hàng hóa.

Những ngày sau đó, có người đến cho ăn.

Thức ăn của nó là hạt khô và nước sạch.

Ban đầu xuyên thành chim, nó còn không biết ăn thế nào. Nhưng chỉ sau ba ngày, để sinh tồn, Vân Hựu Thanh đã học cách dùng mỏ cắn vỡ vỏ hạt, “cạp cạp cạp” gọn gàng nhai nát từng hạt cứng.

Sáng sớm hôm nay, các nhân viên bắt đầu đẩy lồng sắt ra ngoài bày bán.

Vân Hựu Thanh từ trong lồng lặng lẽ quan sát, tiếp tục thu thập thêm thông tin về thế giới kỳ lạ này…

Đây là một thị trấn nhỏ mang tên Thị trấn Hoàng Hôn, nơi có khoảng mười vạn dân sinh sống.

Mỗi tháng, nơi đây có hai phiên chợ lớn vào ngày mồng Một và ngày Rằm. Các gian hàng thường mở cửa từ lúc 5–6 giờ sáng và kéo dài đến tận 8 giờ tối.

Sáng sớm hôm nay, Vân Hựu Thanh cùng những ma thú và sủng vật khác đã bị đưa lên xe vận tải, chở thẳng vào chợ.

Trời hè nắng sớm, hừng đông vừa ló là đã có thể nhìn rõ mọi vật. Người qua lại tấp nập, không khí sôi động từ sáng tinh mơ.

Trong chiếc lồng sắt bé xíu, Vân Hựu Thanh bám chặt hai móng vào thanh ngang, đôi mắt xám tro bé tí lấp lánh tò mò. Ánh mắt sắc bén như gà chọi, chăm chú quan sát thế giới xung quanh, không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

Kiếp trước, nó sinh ra trong thời đại hòa bình. Nhưng sự yên ổn ấy chẳng kéo dài bao lâu, năm bốn tuổi, tận thế bùng nổ. Cha mẹ đều hóa thành tang thi trong trận đại nạn.

Nó thức tỉnh dị năng trị liệu hiếm gặp.

Khi đó, thế giới loài người chìm trong hỗn loạn, trật tự sụp đổ. Nó chỉ là một đứa trẻ mờ mịt sống sót trong cảnh tang thương. Những năm đầu chịu vô vàn cơ cực, sau đó gia nhập một đội sinh tồn, lang thang giữa bầy xác sống.

Nhờ năng lực trị liệu ngày càng mạnh, hắn cùng đội tiến vào căn cứ an toàn. Năm mười tám tuổi, độ tuổi vừa trưởng thành, nó đã được tiếp cận tầng lớp cao nhất của căn cứ.

Rồi trong một trận vây công lớn của tang thi, hắn ngã xuống. Và ngay sau đó … nó xuyên không.

Thế giới trước mắt nó hoàn toàn xa lạ, rực rỡ sắc màu, đầy rẫy những điều kỳ lạ chỉ từng đọc qua trong tiểu thuyết: thế giới của ma pháp.

Quầy hàng bên cạnh lồng của nó bày bán trang bị: khăn trùm đầu, áo, quần, giày... đa phần đều là đồ second-hand.

Chủ quầy là một người đàn ông trung niên, quầy hàng của ông ta cực kỳ đông khách. Cũng nhờ quan sát ông ta, Vân Hựu Thanh biết được cách quy đổi tiền tệ ở thế giới này: 1 đồng bạc = 100 đồng tiền.

Những món trang bị bày lộn xộn như giẻ lau, có cái rách te tua, thậm chí còn bốc mùi, nhưng vẫn được rao bán với giá từ 20 đồng tiền trở lên.

Điều kỳ lạ là chúng vẫn có tác dụng.

Theo lời chủ quán, dù hư hại đến đâu, những trang bị này vẫn mang thuộc tính bổ trợ do thợ may đã truyền ma lực vào. Giặt sạch, vá lại là dùng như mới.

Dĩ nhiên, đó chỉ là lời nói dối trắng trợn, nhưng ông ta nói trơn tru đến mức nhiều khách hàng vẫn gật gù tin theo.

Vân Hựu Thanh còn thấy ông này thu mua lại trang bị. Chẳng hạn, một món trang bị Trắng, tức loại phổ thông được thu mua với giá 5 đồng, sau đó bán ra với giá 20 trở lên. Lợi nhuận gấp bốn, năm lần.

Khách có người nghèo, cũng có kẻ khá giả. Với nhóm khách trông “có tiền”, chủ quán liền lấy ra những món “Trắng” có chỉ số cao hơn, rao giá dựa theo ví tiền của họ.

Cũng nhờ đó, Vân Hựu Thanh biết thêm một khái niệm: cấp bậc trang bị.

Phổ thông nhất là Trắng.

Tốt hơn một chút là Xanh lục, tức trang bị hiếm, giá vô cùng đắt đỏ.

Cạnh quầy trang bị là quầy bán pháp trượng.

Pháp trượng có đủ loại: bằng gỗ, bằng kim loại, khảm đá quý… Kiểu dáng khác nhau, nhưng phần lớn đều là pháp trượng cấp trắng.

Ngoài đồ second-hand, chủ quán còn nhận đặt làm riêng pháp trượng. Tất nhiên, giá cao gấp nhiều lần.

Không ít người đến hỏi, do dự một lúc rồi vẫn quyết định chọn pháp trượng cũ, rẻ mà xài được.

Đúng lúc ấy, một tiếng nói vang lên bên tai Vân Hựu Thanh:

“Con gà gì mà xấu vậy trời!”

Giọng nói đầy kinh ngạc.

Từ trước tới giờ, Vân Hựu Thanh vẫn luôn nghĩ mình là chim, dù sao nhân viên trông quầy cũng gọi nó thế. Giờ nghe có người gọi là gà, nó không nghĩ người ta đang nói mình.

Thế là, đôi mắt tí hon của nó lại đảo quanh, tiếp tục dò xét thế giới lạ lẫm trước mặt.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.

Vân Hựu Thanh chớp mắt, hơi ngẩng đầu nhìn lên thứ khổng lồ đang tiến lại gần.

Là một con người.

So với thân hình chỉ lớn bằng bàn tay, con người trước mặt quả thực như một gã khổng lồ.

Để nhìn rõ hơn con người trước mặt, Vân Hựu Thanh trừng mắt, ánh nhìn sắc bén như gà chọi.

Người đàn ông kia nhíu mày:  “Gà gì mà xấu dữ thần! Lần đầu tiên tôi thấy con gà nào xấu tới mức này đấy!”

Gã lại lắc đầu cảm thán thêm một lần nữa.

Vân Hựu Thanh mở to mắt. Cái con “gà xấu xí” mà gã đang nói… chẳng phải chính là nó sao?!

Gã ta chê nó xấu! Còn chê to mồm giữa chợ!

Vân Hựu Thanh phẫn nộ bật tiếng kêu: “Pi pi kì kì pi pi!?” (Dịch ra là: “Xấu ông nội nhà ngươi chứ xấu!”)

Chủ quầy liếc theo ánh mắt của người đàn ông, nhìn về phía “con gà xấu xí”. Ông ta tặc lưỡi:

“À, nó là chim non mới nhập về ba ngày trước, lười lắm. Tuy còn nhỏ, nhưng hiếm có con nào lười như nó. Cả người phủ mầm lông mà không thèm nhổ, chẳng buồn tự chải chuốt gì cả.”

Mầm lông chính là lớp vỏ mỏng bao phủ lông non mới mọc. Bình thường, chim sẽ dùng mỏ mổ bung lớp mầm để lông vũ lộ ra, quá trình này còn giúp chúng cảm thấy dễ chịu. Nhưng…

Vân Hựu Thanh là “chim nghiệp dư”, xuyên không mới được mấy ngày, đến cả chuyện nhổ mầm lông nó còn chưa kịp học.

Chủ quán lại tiếp lời, giọng mang chút tiếc nuối: “Chờ mầm lông bung ra hết, có khi nó sẽ rất đẹp đấy. Ngài có muốn xem xét nhận nuôi không?”

Người đàn ông nheo mắt: “Con gà xấu xí này bao nhiêu tiền?”

“Chỉ 20 đồng thôi.”

“Hơi đắt đấy.”

“Giá này là rẻ lắm rồi. Tuy giờ nhìn không ra gì, nhưng lông nó trắng tinh, mắt xám nhạt, mí mắt, mỏ, móng đều hồng phấn. Thuộc loại ‘chim ba hồng’ cực kỳ hiếm thấy. Nhỏ xíu, dễ nuôi, mỗi ngày ăn mấy hạt kê là xong. Ăn ít thế mà chỉ có 20 đồng, quá hời.”

“Thôi, thôi khỏi, nhìn là thấy ồn ào rồi.”

Cuối cùng, người đàn ông quyết định mua một con thỏ giá 25 đồng, đắt hơn gà hề 5 đồng.

Sau 8 giờ sáng, lượng người đổ vào chợ tăng đột biến.

Trẻ con như thường lệ là đối tượng mê động vật nhất. Bọn nhỏ thi nhau kéo tới quầy thú. Tuy sợ ma thú, nhưng ánh mắt lại dính chặt lấy chúng vì quá tò mò.

Các bậc phụ huynh luôn căn dặn: “Không được tới gần ma thú, nguy hiểm lắm.” Sau đó kéo con đi xem mấy con thú nhỏ dễ thương hơn.

Thế là lũ trẻ bắt đầu săm soi từng cái lồng nhỏ.

“Con thỏ này màu xấu quá, nhìn chán ghê.”

Cái con kia xinh ghê, màu hồng hồng kìa! Mẹ ơi mẹ, mua cho con con bông bông đó đi!”

Đột nhiên có một đứa bé hét lên: “Mấy cậu nhìn kìa! Con gà này xấu ơi là xấu!”

Vân Hựu Thanh: “…”

Vân Hựu Thanh: “Đựu………”

Một đám trẻ con nhanh chóng tụ lại, thi nhau đánh giá con chim nhỏ đang xù lông.

Gà hề lông trắng, toàn thân phủ tơ xù như quả cầu bông, đôi mắt gà chọi trừng trừng, lông đuôi vô thức xòe ra.

Vân Hựu Thanh không biết, động tác xòe đuôi, gồng đầu, nhún cổ ấy là bản năng tấn công của loài chim.

Cái đầu nhỏ cứ nhấp nhổm liên tục, sẵn sàng lao vào chửi lũ nhóc trước mặt.

Thế nhưng cái lồng sắt cản lại tất cả.

Đám trẻ càng cười to hơn:

“Cái động tác gì mà buồn cười ghê! Ha ha ha ha!”

“Vừa xấu vừa đáng yêu, tui chưa thấy con gà nào như vậy luôn á!”

Cái đầu nhỏ của Vân Hựu Thanh càng nhún mạnh hơn, muốn mắng mà không mắng được, bị nghẹn đến phát điên.

Cuối cùng, nó chịu không nổi nữa, bật ra một tràng chửi thề bằng tiếng chim:

 “Pi pi kì kì! Kì ngao ngao! Pi pi hô hô!”

Tiếc là… không ai hiểu.

Dân chợ chỉ thấy một con chim nhỏ xíu đang la hét đầy khí thế.

 “Nhỏ mà tiếng to ghê!”

“Nhìn nó hoạt bát quá trời, ha ha!”

Có một đứa trẻ bắt đầu nài nỉ phụ huynh, muốn mang con gà xấu xí nhưng hoạt bát kia về nhà.

Phụ huynh liếc nhìn con chim nhỏ trắng muốt còn phủ đầy mầm lông, rồi lại quay sang nhìn con mình, thở dài nói:

 “Con này trông thì buồn cười thật đấy, nhưng mẹ thấy không hợp với con đâu. Vừa xấu, lại vừa bẩn, hay đi vệ sinh bừa bãi. Tiếng kêu thì chói tai, cả ngày sẽ không yên đâu.”

Mấy đứa trẻ xung quanh nghe vậy cũng bắt đầu do dự. Chúng nhìn người lớn, rồi lại nhìn con “gà hề” trong lồng.

Người phụ huynh kia tiếp tục phân tích đầy kinh nghiệm: “Loại này rất thẳng ruột ngựa, đi đến đâu là ị đến đó. Hơn nữa, mỗi sáng đúng 5 giờ là tỉnh dậy, kêu ríu rít như chuông báo thức sống. Mấy đứa mà nuôi là xác định dậy sớm mỗi ngày.”

Lập tức, mấy đứa nhóc vốn đang háo hức liền lặng lẽ… quay đầu bỏ đi.

Người đến rồi lại đi.

Vân Hựu Thanh bám hai chân vào thanh sắt lồng, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát thế giới náo nhiệt đến hoa cả mắt này.

Công việc buôn bán ở quầy khá tốt. Thỉnh thoảng có mấy khách quen ghé lại mua ma thú. Nếu họ dẫn theo con nhỏ, chủ quán thường tiện tay chọn đại một con vật nhỏ, nhét vào tay đứa trẻ, nói mang về chơi cũng được, không thích thì... nấu ăn cũng chẳng sao.

Nghe thế, Vân Hựu Thanh lập tức co người lại, toàn thân lông tơ xù lên, run rẩy cuộn vào một góc. Nhưng chỉ một lát sau, sự tò mò lại thắng thế. Đôi mắt xám tro bé xíu của hắn bắt đầu đảo quanh như cũ, không kìm được mà tiếp tục quan sát mọi thứ.

Quả không hổ là thế giới ma pháp.

Dựa vào thông tin thu thập được trong mấy ngày qua, Vân Hựu Thanh biết Thị trấn Hoàng Hôn chỉ là một nơi nhỏ bé — nhưng từ bốn phương tám hướng đều tràn ngập cảm giác kỳ ảo khó tả.

Những bóng áo choàng đen thần bí, các chiến sĩ khoác giáp, vác kiếm, vác đao, các pháp sư chống trượng phép bước đi ngang dọc...

Dĩ nhiên, phần lớn người đi chợ vẫn là dân thường, ăn mặc đơn giản.

Màu tóc phổ biến nhất là màu đay nhạt, da ngăm ngăm màu lúa mạch. Nhưng nếu để ý, khi họ xắn tay áo lên, sẽ thấy làn da phía trong trắng hơn nhiều, rõ ràng là bị nắng rám chứ không phải bẩm sinh.

Khi Vân Hựu Thanh đang mải mê ngắm nhìn thế giới, thì bên tai nó lại vang lên…

“Xấu thật đấy.”

“Xấu không tưởng nổi…”

Nếu người chê hắn là người trông dữ dằn, Vân Hựu Thanh sẽ nhịn. Còn nếu là người trông hiền lành dễ bắt nạt, nó lập tức "kì kì pi pi hô hô" mắng ngược — không khác gì một con gà thích bắt nạt kẻ yếu.

Bên cạnh những màu tóc phổ thông, cũng có vài người sở hữu màu sắc hiếm thấy hơn: tóc đỏ, tóc xanh, tóc hồng, tóc đen… cả làn da trắng như tuyết hay đen như than, thậm chí da xanh cũng có.

Không rõ là nhuộm hay là tự nhiên.

Ngay lúc ấy, Vân Hựu Thanh chớp mắt, nó nhìn thấy một đứa trẻ.

Không có gì quá đặc biệt… nếu không tính đến chuyện đứa bé này đẹp một cách quá đáng.

Cậu nhóc chừng sáu, bảy tuổi, tóc vàng nhạt, mắt xanh như trời cao, làn da trắng mịn như sữa, ngũ quan tinh xảo như búp bê Tây Dương. Chỉ một ánh nhìn đã thu hút mọi sự chú ý.

Không chỉ Vân Hựu Thanh nhìn — cả một đoạn phố cũng đang liếc mắt về phía cậu.

Cậu bé bỗng dừng lại. Đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào... con gà trắng nhỏ trong lồng.

Vân Hựu Thanh nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt vẫn mang vẻ cảnh giác, sắc như gà chọi.

Cậu bé bỗng bật cười khúc khích: “Ba ba ơi, con muốn nuôi nó.”

Vân Hựu Thanh: “…”

Hắn lập tức trừng to mắt, toàn thân lông xù lên, đuôi xòe ra, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu bé như thể tuyên bố: Đừng có mơ!

Nếu được chọn, hắn tuyệt đối không muốn người dọn phân cho mình lại là… một đứa nhóc.

Không phải kỳ thị trẻ con, nhưng trẻ con ở độ tuổi này thì... quá nghịch! Nhất là mấy đứa được cưng chiều từ nhỏ, thường chẳng biết tôn trọng sinh mạng, thích gì làm nấy. Trong mắt chúng, thứ gì cũng chỉ là đồ chơi — kể cả có bóp chết một con gà thì cũng chỉ cười hì hì: “Ủa, lỡ tay rồi.”

May thay, người đàn ông trẻ tuổi đi cùng cậu bé liền cất giọng bình tĩnh: “Meredith, ta không đồng ý cho con nuôi cái sinh vật nhỏ này.”

Meredith vẫn nhìn con gà nhỏ trong lồng không rời mắt. Cậu bé ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Ba ba, người có thể cho con biết tại sao không đồng ý không?”

Người đàn ông đáp, giọng bình thản nhưng dứt khoát: “Con còn quá nhỏ, ba không tin rằng con đã đủ khả năng chịu trách nhiệm cho một sinh mệnh.”

Meredith mỉm cười. Cậu bé xinh đẹp như một con búp bê thủy tinh được trưng bày trong tủ kính, ánh mắt long lanh, làn da trắng sữa, ngũ quan hoàn mỹ. Khi cười lên, tựa như được Thần Ánh Sáng bao phủ, cả người đều phát ra ánh hào quang dịu nhẹ.

Giọng cậu mềm mại, nhẹ nhàng:  “Ba ba, con nghĩ là con có thể.”

Một lớn một nhỏ nhìn nhau.

Trong lồng sắt, đôi mắt gà chọi của Vân Hựu Thanh căng thẳng dán chặt vào người đàn ông trẻ tuổi kia, lòng thầm hét: “Đừng! Làm ơn đừng!”

Hắn sợ ông ta thật sự gật đầu đồng ý.

Người đàn ông hơi nhíu mày, nói:  “Nó là chim. Loài này khó dạy, tính cách thì thẳng ruột ngựa, muốn kêu thì kêu, không ai ngăn được…”

Ông ta liệt kê cả loạt nhược điểm của giống chim nhỏ này: nào là lười biếng, hay kêu, hay ị, khó bảo.

Trong suốt lúc đó, Meredith đứng im, chăm chú lắng nghe, không ngắt lời, không phản bác.

Đợi người đàn ông nói xong, cậu mới nhẹ giọng:  “Ba ba, con sẽ tự chăm sóc nó. Con sẽ lo cho nó ăn, dọn vệ sinh cho nó. Con nghiêm túc đấy. Xin người hãy cho con cơ hội.”

Người đàn ông khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ gật đầu:  “… Được rồi.”

Toang thật.

Vân Hựu Thanh cứng đờ cả người, cảm thấy tai họa giáng xuống đầu. Hắn cố gắng nhịn, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được, trừng mắt kêu một tiếng yếu ớt: “Pi pi…”

Ngay khi hắn còn đang định văng tục cho bõ tức, thì ánh mắt hung dữ của chủ quán phóng tới: “Im ngay!”

Vân Hựu Thanh bị dọa tới mức run cầm cập, lập tức thu mình vào góc lồng, cả người co rúm, ánh mắt nhìn chủ quán đầy sợ hãi, đúng chuẩn gà nhát gan.

Một người qua đường đứng gần đó nhìn thấy, bật cười: “Sinh vật nhỏ này nhìn thì xấu thật, nhưng trông có vẻ thông minh đấy.”

Vân Hựu Thanh khe khẽ “pi” một tiếng, đầy bất mãn. Nhưng tình hình hiện tại không cho phép hắn chửi thẳng, nên chỉ dám lầm bầm trong lòng.

Người đàn ông trẻ tuổi bắt đầu thương lượng giá với chủ quán.

Chủ quán cười nhe răng, vết sẹo trên mặt giật giật trông càng hung tợn: “Tiên sinh, con chim nhỏ này giá 30 đồng tiền.”

“Ngài có thể bớt chút được không?”

Chủ quán cười hề hề, không chút ngại ngùng lươn lẹo: “Tiên sinh, một đồng tiền cũng là hàng thật giá thật. Ngài biết không, chim xấu như vậy mà còn lười như nó thì đúng là hiếm có khó tìm!”

“20 đồng tiền, bán không?”

Chủ quán trầm ngâm mấy giây, rồi gật đầu: “Được rồi.”

20 đồng tiền, kèm theo lồng sắt và một túi nhỏ hạt thức ăn, loại dùng chung cho chim, chuột và các loại thú cưng nhỏ khác.

Meredith nở nụ cười rạng rỡ hơn cả nắng sớm. Cậu cẩn thận ôm lấy chiếc lồng sắt bé xíu.

Trong lồng, Vân Hựu Thanh trừng mắt nhìn cậu bé với ánh mắt đầy kháng nghị. Hắn đi tới đi lui, toàn thân lông xù hết cả lên. Thừa lúc cậu không chú ý, hắn vươn mỏ ra… mổ nhẹ một cái.

Meredith “á” khẽ một tiếng, hơi giật mình nhưng không buông lồng.

Người đàn ông trẻ nhìn thấy liền chau mày.

Meredith lập tức điều chỉnh cách bế lồngdùng một tay nắm vào quai xách bên trên, để con chim nhỏ không thể với tới cậu được nữa. Cậu ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào với ba mình: “Cảm ơn ba ba.”

Người đàn ông xoa nhẹ đầu cậu bé, nói: “Đi thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play