Vương Nam đương nhiên biết Tạ Diệu là người mà mình không thể trêu vào, nhưng mà trong lớp có nhiều người đang nhìn, máu sĩ diện nổi lên, cứng đầu cứng cổ đứng đó không di chuyển.
Đám bạn cùng lớp vây xem mà cảm thấy nổi da gà, giơ ngón tay cái lên, coi như nể phục cậu ta.
“Không muốn tay mình nữa phải không?” Giọng nói của Tạ Diệu mang theo sự uy hiếp, có vẻ như không còn kiên nhẫn nói linh tinh với Vương Nam, trực tiếp nắm lấy cánh tay của cậu ta vặn ra sau lưng.
Vương Nam không ngờ hắn đột nhiên động thủ, ngay cả trốn cũng không kịp, đau đớn nơi cánh tay khiến gân xanh trên thái dương của cậu ta nổi lên, rốt cuộc nhịn không được mà hét lên một tiếng thảm thiết, quyển sách trong tay cũng buông ra.
Tạ Diệu đón được quyển sách đưa cho Kỳ Tây, lại dùng sức một chút, hài lòng khi nghe được tiếng hét thảm thiết như heo bị thọc tiết của Vương Nam, hắn ghét bỏ ‘chậc chậc’ 2 tiếng: “Thật là, sao tiếng kêu gì mà khó nghe thế, ai không biết tưởng lớp chúng ta mở đại hội giết heo đó.”
Đám bạn cùng lớp: “…”
Không hổ là đại ca Diệu, nói chuyện thâm độc như vậy, không thấy gương mặt Vương Nam lúc đỏ lúc tái hay sao? Nhìn buồn cười vô cùng…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT