Hiện tại Tô Tiện rất hối hận, cực kì hối hận, nếu ông trời cho cậu thêm một cơ hội làm lại, cậu chắc chắn không ra tay cứu giúp!

Người đại diện yêu quái hất cằm khi nói chuyện với cậu lúc đầu đi đâu mất rồi!

Tô Tiện rút tay ra khỏi bàn tay của Hồ Tàng một cách khó khăn, đối diện với đôi mắt hồ ly đầy vẻ thẹn thùng và hối hận của Hồ Tàng, cậu không khỏi rùng mình.

Tô Tiện đặt bút xuống, cậu định nói chuyện nghiêm túc với Hồ Tàng: "Anh Hồ......"

Hồ Tàng cắt ngang lời cậu, giọng điệu đầy vẻ hờn dỗi kiểu "cậu khách sáo quá như vậy làm gì, sao còn gọi tôi là Hồ đại ca chứ", anh ta nói: "Cứ gọi tôi là Tàng Tàng được rồi!"

Hồ Tàng nhỏ giọng bổ sung: "Đây là nhũ danh cả tôi đó, trừ mẹ tôi ra tôi không cho ai gọi như vậy hết!"

Tô Tiện: "........."

Tô Tiện tiếp tục nói: "Anh Hồ à, tôi thấy anh không cần phải làm thế này đâu, vừa rồi tôi chỉ tiện tay mới vậy thôi. Tôi thấy thái độ làm người của Thời Phỉ.....à không là thái độ làm yêu quái của anh ấy cũng không đến nỗi nào đâu. Không phải anh ấy đã bỏ đi khi chưa làm gì sao, cho nên căn bản tôi chưa giúp được gì cho anh hết!"

Vậy nên mong anh hãy bình thường một chút đi mà!

Hồ Tàng nghe cậu nói xong, hai tay ôm mặt, anh ta nghĩ, phẩm cách của ân nhân thật sự cao thượng. Lấy việc giúp yêu quái làm niềm vui, không cần hồi báo. Cậu ấy là một đạo sĩ! Vậy mà lại cứu mình!

Tô Tiện: "......."

Này này, rốt cuộc anh có nghe những lời tôi nói không đấy?

Hồ Tàng tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình một hồi, đến khi chạm phải ánh mắt cạn lời của Tô Tiện thì anh ta mới nhận ra không trả lời thì không tốt chút nào, thế là anh ta lập tức noi:"Không đúng! Cậu chỉ biết mặt yêu quái chứ không biết lòng yêu quái! Thời Phỉ thật sự rất dữ!"

Hồ Tàng nói: "Anh ta ỷ vào việc tu vi cao, hễ xem ai không vừa mắt thì sẽ chụp ảnh khỏa thân của người ta rồi còn đăng lên mạng nội bộ để giao lưu nữa đó!"

Tô Tiện thật sự hoảng hồn rồi, có cần dọa người đến như vậy không! Không chỉ chụp ảnh khỏa thân của người khác mà còn đăng lên mạng nữa chứ! Sao tên yêu quái này lại như thế! Không phải bây giờ cái gì cũng đã được quản lý hay sao? Không ai có thể quản anh ta được hả?

Tô Tiện nhíu mày, trầm giọng nói: "Anh ta vẫn luôn như vậy sao?"

Hồ Tàng có lòng giải thích: "Lần trước có một sơn dương tinh nhai đi nhai lại trước mặt anh ta. Cậu có biết nhai đi nhai lại là gì không? Tức là dạ dày tiêu hóa một nửa rồi....."

Tô Tiện ngăn anh ta lại: "Tôi biết! Không cần giải thích!"

Hồ Tàng thầm nghĩ, cậu ấy thật thông minh! Cái này cũng biết nữa!

Sự nhộn nhạo trong lòng thoáng qua, Hồ Tàng mới nói tiếp: "Thời Phỉ nói sơn dương tinh quá ghê, sau đó dọa người ta trở về nguyên hình rồi chụp ảnh tạch tạch mấy tấm liền. Đã thế còn phát tán hình ảnh ra bên ngoài nữa! Thật sự quá đáng!"

Vẻ mặt Tô Tiện đột nhiên thờ ơ, hỏi: "Ảnh nguyên hình?"

Hồ Tàng nói: "Đúng thế."

Tô Tiện im lặng không biết nói gì, cậu còn nghĩ là ảnh khỏa thân thật! Ai ngờ thì ra là ảnh nguyên hình!

Tô Tiện không nhịn được mà hỏi: "Không phải còn lông sao?"

Những tinh quái tu luyện có khi mấy trăm năm đến cả một ngàn năm, chẳng phải khi đó đều sống trong hình dạng này hay sao? Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Hồ Tàng lại nói: "Ai nha! Tất cả đều hóa hình hết rồi! Còn bị người ta nhìn thấy nguyên hình, đã thế còn không mặc quần áo thì ngại lắm!"

Tô Tiện muốn nói nhưng thôi, cậu nghĩ.....mấy người vui là được.....

Lúc này Hồ Tàng hỏi bằng giọng điệu rất rất nhỏ: "Ân nhân, cậu nhìn tôi......là hình dạng gì vậy?"

Tô Tiện không cần (phải) nghĩ nhiều, nói thẳng luôn: "Chỉ thấy mặt thôi! Không thấy gì nữa hết!" 

Tô Tiện thật sự sợ, cậu chỉ mới chắn trước mặt hồ ly chữ điền một lần mà người này đã bắt đầu nghĩ đến mấy chuyện đâu đâu. Nếu để anh ta biết cậu nhìn thấy nguyên hình không mặc "quần áo" của anh ta thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nên thôi vậy, cứ đại đại đi.

Hồ Tàng cúi đầu thở dài, lẩm bẩm nói: "Vậy sao....."

Tâm tình hiện tại của Tô Tiện phát điên rồi: "Tôi nói thật đó!"

Hồ Tàng: "Thật ra cái đuôi của tôi rất mềm mại (tung xõa) và đẹp, nếu là ân nhân thì....."

Anh ta muốn nói nhưng thôi, ý tứ trong đôi mắt của anh ta không cần nói cũng biết.

Tô Tiện lập tức từ chối: "À, thật sao, nhưng tôi thấy xem đuôi của yêu quái một cách tùy tiện là việc không lịch sự chút nào. Tôi không phải người như vậy."

Hồ Tàng lại muốn đưa tay ôm mặt mình một lần nữa, Tô Tiện thấy cay mắt vô cùng. Thậm chí cậu không muốn kí hợp đồng nữa, cậu nghĩ bản thân có thể tìm cách khác.

Cũng may lần này Hồ Tàng chỉ nhộn nhạo trong lòng một xíu, sau đó liền trở lại bình thường. Không biết anh ta nghĩ gì mà sắc mặt có chút ảm đạm, cũng khuyên Tô Tiện: "Ân nhân, cậu kí hợp đồng đi."

Tô Tiện: "......Anh gọi tên tôi là được rồi, tôi không đảm đương nổi hai chữ đó đâu, thật đó."

Nghe vậy Hồ Tàng thở dài: "Được, Tô Tô, cậu ký hợp dồng đi."

Tô Tiện không muốn xoắn xít về vấn đề xưng hô nữa, cậu quyết định nói chuyện chính: "Tôi thật sự rất cần công việc nhưng không có công thì không nên được nhận thưởng. Tôi chỉ muốn lấy những gì mình xứng đáng nhận, còn điều khoản trong hợp đồng thật sự quấ tốt."

Ai trên đời mà không biết kiếm tiền là một việc khó khăn, nhưng khó là một chuyện còn bản thân có xứng nhận số tiền đó hay không lại là một chuyện khác. Nếu tham lợi thì còn tu đạo cầu tiên làm gì.

Thấy cậu nghiêm túc như thế, Hồ Tàng cũng thu lại sự ngại ngùng của mình nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, anh ta nói: "Bảng hợp đồng này không tôi phải đưa ra một cách tùy tiện, Tô Tô cậu nghĩ sao trong giữa đám đông tôi lại nhìn trúng cậu? Đây là một thế giới xem trọng ngoại hình, giới giải trí cũng vậy, cậu đẹp như vậy nên xét đến cùng thì bảng hợp đồng tôi đưa ra cũng không quá đáng."

Trong vòng lẩn quẩn của giới giải trí, ngoại hình không phải là tất cả nhưng không thể không phủ nhận rằng nếu có một gương mặt đẹp chắc chắn bạn sẽ có nhiều cơ hội hơn người khác. Đây là thực tế, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, cho nên chuyện này rất đỗi bình thường.

Hồ Tàng lấy ví dụ: "Cậu nhìn Thời Phỉ mà xem, anh ta có hợp đồng cao cấp nhất trong Diệu Tinh, cậu nghĩ có liên quan gì đến thân phận đại yêu của anh ta không? Ừ thì chắc cũng có nhưng! Quan trọng nhất đó là.....anh ta hóa hình người rất đẹp! Cậu nhìn xem, anh ta có biết thứ gì đâu, ca hát thì lệch tông, đóng phim thì như trò hề, kỹ năng diễn xuất thì thôi khỏi nói dở tệ!"

Hồ Tàng: "Nhưng anh ta vẫn là nhất ca của công ty, vì sao? Vì anh ta đẹp trai! Người phàm đều rất thích anh ấy!"

Hồ Tàng rất ghen tị, sau khi ghen tị xong thì anh ta "đốt lại" tinh thần chiến đấu của mình: "Cho nên Tô Tô à cậu cũng có thể! Cậu có biết tôi tìm cậu khó khăn thế nào không! Nhưng tất cả trả giá đều rất xứng đáng! Tôi chở được cậu!"

Có lẽ một số cuộc gặp gỡ trên đời đều đã được ông trời định sẵn. Nếu không thì sao anh ta tìm lâu như vậy lại chẳng thấy một ai, cuối cùng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy ân nhân giữa đám đông!

Tô Tiện nghe Hồ Tàng nói vậy thì có chút chột dạ. Cậu không hề làm luôn đó nha!

Tô Tiện nhìn Hồ Tàng rồi nhìn bảng hợp đồng trước mặt. Vậy....cậu cũng đi trên con đường dựa vào mặt để kiếm cơm sao?

Dưới sự cố gắng thuyết phục của Hồ Tàng thì bảng hợp đồng cũng được ký xong. Hơn nữa thời hạn hợp đồng chỉ có ba năm, nghe nói là để thuận tiện cho việc nâng cấp hợp đồng sau này, Diệu Tinh vẫn ưu tiên gia hạn hợp đồng.

Sau khi hoàn tất hợp đồng, Hồ Tàng liền thu xếp chỗ ở cho Tô Tiện, nghe nói Tô Tiện hiện đang sống trong một căn phòng tám người ở trong một nhà trọ thanh niên thì anh ta nói sẽ nhanh chóng tìm chỗ ở mới Tô Tiện.

Hồ Tàng vì yêu mà cố gắng, hiệu suất hành động rất cao. Anh ta nhanh chóng lấy được chìa khóa phòng ở cho Tô Tiện.

Công ty Diệu Tinh rất giàu và phô trương, hầu như tất cả các nghệ sĩ ký hợp đồng đều sẽ được cung cấp chỗ ở. Tuy nhiên cấp bậc phòng ở sẽ tương ứng với cấp bậc hợp đồng đã kí trước đó.

Căn phòng mà Hồ Tàng xin cho Tô Tiện có thể nói là căn phòng tốt nhất. Đó là căn phòng một người ở, không cần phải chen chúc với những người khác. Căn phòng này nằm trên một tầng gồm ba phòng, có nghĩa là ngoài căn phòng này còn có hai căn phòng kế bên. Một trong số đó là một phú nhị đại sẽ cùng tham gia chương trình tuyển chọn và đây là người mà công ty sẽ lăng xê trong tương lai.

Như những gì Hồ Tàng đã nói thì đường đi nước bước của người này khác với Tô Tiện, do đó tranh thủ khi còn ở chung thì nên hòa thuận với nhau để sau này có gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Với xu hướng hiện tại trước khi debut thì người mới hoặc là đã kí với công ty, hoặc là có nền tảng phía sau chống lưng. Nếu hơn hai mươi năm trước nói rằng họ ra ngoài đường gặp được một ứng cử viên thích hợp rồi mời đóng phim, quay quảng cáo còn có thể tin, chứ theo thời thế bây giờ thì mười trường hợp đã có đến chín trường hợp rưỡi là giả dối rồi.

Tô Tiện không hiểu biết nhiều về vòng tròn trong giới giải trí nên cả đoạn đường cậu chỉ lắng nghe Tô Tiện nói dong dài, chờ Hồ Tàng nói cũng gần xong thì cậu hỏi: "Vậy người còn lại thì sao?"

Hồ Tàng dừng lại một chút mới nói: "Là một tiền bối trong hồ tộc chúng tôi, bình thường không ở đây."

Hồ Tàng có chút xoắn xuýt, anh ta không biết có nên giải thích với Tô Tiện hay không, xoắn xuýt mãi thì hai người cũng đã đến dưới lầu của kí túc xá. Hai người đi thang máy lên, rất nhanh đã đến tầng có kí túc xá của Tô Tiện.

Hồ Tàng chỉ đưa Tô Tiện đến cửa, ngoài dự đoán là anh ta không vào trong.

Hồ Tàng nói: "Tôi đã nhờ người chuẩn bị mọi thứ bên trong đầy đủ cho cậu rồi, nếu có thiếu gì thì cậu cứ gọi điện thoại cho tôi nhé. Giờ tôi quay về sắp xếp các chương trình học tiếp theo cho cậu, sau đó chúng ta sẽ dành chút thời gian để nghiên cứu hướng phát triển sau này của cậu trong bữa tối."

Anh ta nói rất nghiêm túc, cũng vì điều đó mà sự ngại ngùng không tự nhiên của Tô Tiện cũng dần biến mất, cậu cũng gật đầu nghiêm túc.

Kết quả cậu vừa thả lỏng lòng cảnh giác một chút thì Hồ Tàng đột nhiên lại thẹn thùng, anh ta đưa cái túi trong tay qua cho Tô Tiện, nó: "Cái này cho cậu, điện thoại mới đó, đừng từ chối, có cái này mới tiện liên lạc cho công việc sau này!"

Tô Tiện: "........"

Sắc mặt Tô Tiện không thay đổi mà nhận lấy.

Hồ Tàng: "Tôi đi đây....."

Tô Tiện: "Tạm biệt!"

Sau đó cậu mở cửa phòng ra, cậu tính trực tiếp đóng cửa lại ngay nhưng lại nghĩ làm như vậy sẽ không lịch sự nên đã nói thêm: "tôi không tiễn anh đâu" Rồi mới đóng cửa lại.

Điều Tô Tiện không biết đó là Hồ Tàng đã đứng ngoài cửa một lúc lâu vẫn chưa đi, cả người anh ta xấu hổ không thôi.

Ai nha, dùng chung một dòng điện thoại với ân nhân, nghĩ lại mắc cỡ quá đi mất.....

Hồ Tàng ngại ngùng rời đi, Tô Tiện thì ở trong đánh giá phòng ở mới.

Đúng như Hồ Tàng đã nói, nội thất và đồ đạc bên trong đã đầy đủ, dọn vào ở ngay là được, không hề có bất cứ vấn đề nào. Thật ra cậu cũng hơi mêt, chủ yếu là mệt về tinh thần cho nên cậu muốn ngủ một lát nếu không thì cậu không thể cố gắng nói chuyện công việc cùng Hồ Tàng trong bữa tối.

Nhưng Tô Tiện không nghĩ đến, khi bản thân mới ngủ được một nửa thì cậu cảm giác được có một luồng âm khí đánh úp đến. Cậu đột nhiên mở mắt ra và thấy một gương mặt quỷ đẫm máu xuất hiện trước mắt.

Tô Tiện: ".........." trời đánh tránh giấc ngủ, có hiểu không?

Hôm nay quả thật là một ngày tuyệt vời.

Quỷ kia căn bản không biết Tô Tiện đã nhìn thấy mình, thấy Tô Tiện mở mắt, hắn ta còn nở một nụ cười háo sắc, kết hợp với gương mặt của hắn ta thì đúng là một "tuyệt tác" càng nhìn càng thấy đáng sợ.

Còn vì sao hắn ta lại cười háo sắc, thì là vì hắn ta lẩm bẩm một câu: "Quao, mở mắt càng đẹp hơn!"

Vừa nói, bàn tay quỷ của hắn ta còn tiện thể vươn đến tính sờ soạng Tô Tiện.

Quỷ háo sắc cười hề hề: "Mình sờ chút thôi, chỉ một chút thôi....."

Tô Tiện vung tay nắm lấy bàn tay của quỷ háo sắc, quỷ không có thực thể nhưng luồng âm khí kia thật sự bị cậu nắm lấy.

Quỷ háo sắc sợ đến mức thét chói tai: "A! Cậu!"

Tô Tiện vừa tính nói chuyện thì nhận ra bên ngoài cửa cũng có động tĩnh!

___Editor: xin phong cho Hồ Tàng là nhân vật hề hước trong truyện này nha, mắc cười khùng luôn =)))))))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play