Tiếng bước chân vang lên, làm xáo động lớp sương sớm, khiến những giọt sương đọng trên lá lăn xuống, rơi giữa những phiến đá lát sân.
Khi Kỳ Châu bước vào sân, mới phát hiện thiếu niên Nguyên Tử, người vốn chủ động nhận chăm sóc Tạ Dung Tuyên, đang ngồi dựa vào bậc thềm ngoài phòng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thấy cảnh này, Kỳ Châu khựng lại, rồi tiến lên, khẽ gọi: “Nguyên Tử, Nguyên Tử?”
Nguyên Tử ngủ không sâu, chẳng mấy chốc đã tỉnh, dụi mắt mơ màng ngẩng lên. Khi nhìn rõ Kỳ Châu trước mặt, dường như mới nhận ra tình cảnh hiện tại.
Kỳ Châu bật cười: “Không phải nói sẽ chăm sóc người bệnh sao? Sao lại ngủ ngoài này?”
“Kỳ Châu tỷ!” Nguyên Tử dụi mắt, vội đứng dậy, ngoảnh đầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, thần sắc do dự, không lập tức đáp lời.
Kỳ Châu không hiểu vì sao thiếu niên phản ứng như vậy, liền hỏi: “Sao thế? Tạ Dung Tuyên không sao chứ? Hay là bệnh lại nặng hơn?”
Nguyên Tử vội lắc đầu, xua tan lo lắng của Kỳ Châu: “Không, không có.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play