Văn Âm chẳng có nhiều thời gian để nghĩ ngợi thêm, khoảnh khắc cảm thán vừa rồi chỉ như một cách tự an ủi giữa lằn ranh sinh tử.
Nhưng giờ phút này, không phải lúc đùa giỡn.
Đại trưởng lão Côn Luân Phái Khâu Nghiêu, Chưởng môn Ti Đao Môn Giang Nam Lệ Thành Ngô, cùng đại đệ tử Vấn Kiếm Các ở núi Trường Ninh Trần Hủ đều ở bên cạnh. Văn Âm hiểu rõ, trận chiến này không chỉ quyết định sinh tử của nàng, mà còn liên quan đến các vị tiền bối, thậm chí cả những người đang rút lui khỏi sơn trang. Nàng phải tuyệt đối cẩn trọng, không được phép lơ là, mới có thể bảo vệ được mọi người phía sau.
“Chư vị tiền bối, xin hãy hết sức cẩn thận.” Văn Âm nhìn thẳng vào đám người đang vây tới, tay phải đã nắm chặt chuôi trường kiếm bên hông.
Lệ Thành Ngô gật đầu, trầm giọng đáp: “Tiểu cô nương, ngươi cũng vậy. Đao kiếm không có mắt, đến lúc đó, e là chúng ta cũng khó bảo vệ ngươi.”
Đây là lần đầu Văn Âm nghe vị lão tiền bối Lệ gia gọi mình như thế. Nàng không kìm được nở nụ cười, lắc đầu nói: “Được kề vai chiến đấu cùng các vị tiền bối là may mắn cả đời của Văn Âm.” Những người có mặt ở đây đều là anh hùng bước ra từ loạn thế, ai mà chẳng từng oai phong lẫy lừng, gây sóng gió khắp thiên hạ? Ai chẳng phải đại hiệp danh chấn giang hồ, một thân đầy truyền kỳ? Dù nay loạn thế đã qua, nhưng các vị vẫn đứng đây, sẵn lòng ra tay bảo vệ mọi người. Với Văn Âm, đó chính là tấm lòng hiệp nghĩa đáng kính.
Nàng từng ngưỡng mộ những con người như thế. Sau này, vì nhiều lý do, nàng chẳng thể trở thành một nhân vật như họ, nhưng đến tận giờ phút này, lòng ngưỡng mộ ấy vẫn chẳng hề phai nhạt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT