Đối mặt với sự nghi hoặc của Văn Âm, Tạ Dung Tuyên vẫn tiếp tục băng bó vết thương trên tay nàng, chỉ khẽ mỉm cười đáp: “Ta có một bằng hữu, nàng ấy đã kể cho ta rất nhiều câu chuyện giang hồ. Những gì ta biết đều từ nàng ấy mà ra.”
Văn Âm nhíu mày, vẫn còn nghi ngờ: “Chỉ nghe kể chuyện mà ngươi đã có thể nhận ra từng người một sao?”
Tạ Dung Tuyên gật đầu, khẳng định: “Người trong giang hồ ăn mặc rất đặc biệt. Ta đã cẩn thận ghi nhớ từng chi tiết.”
“Ăn mặc?” Văn Âm không ngờ câu trả lời lại đơn giản như vậy, bất giác lẩm bẩm hỏi lại.
Tạ Dung Tuyên mỉm cười giải thích: “Chưởng môn Ti Đao Môn Giang Nam, Lệ Thành Ngô, tóc đã điểm bạc, sau lưng luôn đeo một thanh huyền thiết đại đao, thích mặc hắc y, thắt đai lưng đỏ.”
“Đại trưởng lão Côn Luân Phái, Khâu Nghiêu, dùng quải trượng làm từ gỗ hoàng dương làm vũ khí. Trên quải trượng có ba vết đao, dấu tích từ trận quyết đấu trên núi tuyết năm xưa. Ông ấy thích khoác một chiếc áo choàng dài chấm đất, che kín cả người.” Nói đến đây, Tạ Dung Tuyên thoáng ngập ngừng, như muốn nói thêm nhưng lại thôi. Văn Âm nhận ra, liền hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Dung Tuyên hơi do dự, rồi đáp: “Chỉ là ta từng nhìn kỹ chất liệu chiếc áo choàng ấy. Nếu vào mùa đông thì không sao, nhưng trong thời tiết này, mặc áo choàng dày như vậy, e là dễ bị cảm nhiệt. Người trong giang hồ có nội công hộ thể, liệu có thật sự không sợ nóng?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play