Văn Âm gần đây nghe quá nhiều chuyện kỳ quặc về vị đại tiểu thư nhà họ Tạ, nhưng chuyện này chắc chắn là đỉnh cao của sự hoang đường. Nàng ngẩn người hồi lâu, đôi mắt tròn xoe nhìn người công tử nhà giàu ấy, không kìm được mắc cười, bật ra tiếng “phụt”.

Đại tiểu thư Tạ gia, người khiến cả thành Yên Châu điên đảo, hóa ra lại là một nam nhân. Văn Âm thấy cả thế gian này chắc chẳng có gì buồn cười hơn. Nghĩ đến cảnh đám công tử trong thành nháo nhào vì “nàng ấy” mấy ngày qua, Văn Âm chỉ thấy sự thật này thú vị đến không ngờ.

Người công tử vừa nghẹn ngào nhìn thấy Văn Âm bật cười, trong lòng càng thêm uất ức, lập tức khóc òa lên. Văn Âm và A Triết phải dỗ dành mãi mới khiến hắn bình tĩnh lại. Sau khi trấn an xong, họ thấy người hầu từ trong thành đến tìm, đưa vị công tử ấy trở về.

Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như Văn Âm nghĩ. Nàng đã đánh giá thấp khả năng gây họa của vị “đại tiểu thư” – à không, giờ phải gọi là đại thiếu gia nhà họ Tạ. Chỉ trong thời gian ngắn sau đó, số người nhảy sông ở Yên Châu đột nhiên tăng vọt.

Xui xẻo thay, Văn Âm sống ngay hạ lưu sông Thanh Dương, ngoài rìa thành. Những người nhảy sông trôi đến gần nhà nàng đều được dòng nước đẩy lên bờ, còn thoi thóp. Văn Âm không đành lòng làm ngơ, đành vớt hết họ lên.

Không ngoài dự đoán, tất cả đều là đám công tử vì không chịu nổi cú sốc “người trong mộng hóa ra là nam nhân” mà nhảy sông. Người nào được cứu lên cũng mang vẻ mặt chán đời, khiến Văn Âm phải kiên nhẫn khuyên nhủ từng người. Chỗ ở của nàng bất đắc dĩ trở thành “trại tâm sự” cho đám công tử, nơi họ ôm nhau khóc lóc, động viên nhau đối mặt sự thật. Cuối cùng, Văn Âm không chịu nổi, đuổi hết họ về thành.

Ban đầu, Văn Âm nghĩ Tạ Dung Huyên là một “hồng nhan họa thủy”. Nhưng sau vụ này, nàng cảm thấy dù có là hồng nhan hay không, người này chắc chắn là một “họa thủy” chính hiệu.

---

Tò mò, Văn Âm điều tra thêm về Tạ Dung Huyên, mới biết phụ thân của hắn – Tạ Ngộ, lão gia nhà họ Tạ – thời trẻ từng tiêu diệt một băng cướp khiến các thương hội phương Nam đau đầu. Băng cướp đó vốn tàn độc, dù bị đánh tan và trục xuất, vẫn không chịu buông tha. Trước khi bỏ trốn, chúng thề sẽ khiến nhà họ Tạ tuyệt hậu.

Tạ lão gia ban đầu không để tâm, vẫn sống yên ổn, thành thân, sinh ra một người con trai. Nhưng khi người con trai vừa tròn một tuổi, cậu bé bị đầu độc mà chết. Tạ lão gia đau đớn khôn nguôi, phẫn nộ, điều tra khắp nơi nhưng không tìm ra thủ phạm. Ông nhớ lại lời thề của đám cướp, tin rằng chúng thật sự muốn hủy hoại gia tộc mình.

Lo sợ, khi thê tử mang thai lần nữa và sinh thêm một người con trai, Tạ lão gia hoảng loạn. Ông sợ đứa con trai thứ hai cũng bị hại như đại ca nó, nên nghĩ ra cách: tuyên bố với mọi người rằng đứa bé là con gái. Thế là đứa con trai này được nuôi như con gái, mang tên Tạ Dung Huyên.

Đám cướp quả nhiên không ra tay với “con gái” nhà họ Tạ. Tạ Dung Huyên lớn lên bình an, ngày càng xinh đẹp, trở thành đệ nhất mỹ nhân Yên Châu. Nhưng cũng vì thế, cũng gây ra không ít sóng gió.

Gần đây, khi đám cướp năm xưa bị bắt, Tạ lão gia thấy con trai không còn nguy hiểm, mới công bố sự thật: Tạ Dung Huyên không phải là tiểu thư, mà là thiếu gia, tên thật là Tạ Dung Tuyên. Tin này khiến cả Yên Châu chấn động, dẫn đến cảnh hỗn loạn hiện tại.

Với Văn Âm, chuyện này chỉ là một câu chuyện thú vị. Dù Tạ Dung Tuyên là thiếu gia hay tiểu thư, nàng cũng chẳng quan tâm. Nàng chỉ mong cơn bão này mau qua, để mình được sống yên bình.

Nhưng Văn Âm quá lạc quan. Sau khi liên tục vớt được vài vị công tử lên từ sông, một ngày nọ, nàng lại vớt được… một ông lão. Nhìn ông lão tỉnh dậy với vẻ mặt chán chường, Văn Âm thầm cảm thán: Tạ Dung Tuyên đúng là lợi hại, không chỉ khiến đám công tử trẻ tuổi đau khổ, mà ngay cả ông lão lớn tuổi này cũng vì hắn mà đòi sống đòi chết.

A Triết nghĩ giống Văn Âm. Hai người trao đổi ánh mắt, rồi Văn Âm ho nhẹ, quen thuộc mở lời: “Lão bá … không phải cũng vì Tạ Dung Tuyên mà nhảy sông chứ?”

Ông lão nghe tên Tạ Dung Tuyên, thở dài thườn thượt, rồi buồn bã gật đầu. Văn Âm lại đoán đúng rồi.

Nàng và A Triết lại nhìn nhau, rồi Văn Âm an ủi theo cách quen thuộc: “Lão bá đừng quá buồn. Thiên hạ thiếu gì cỏ thơm, lão bá lớn tuổi rồi, hà tất vì một người chẳng rõ nam nữ mà khổ sở, đúng không?”

Ông lão nghe xong, đột nhiên ngừng cử động, nhìn Văn Âm với ánh mắt kỳ lạ. Văn Âm không để ý, chỉ muốn tiễn ông đi nhanh, bèn hỏi tiếp: “Lão bá ở đâu trong thành? Nhà nào? Để A Triết đưa lão bá về.”

Ông lão trừng mắt, vẻ mặt vẫn quái dị, chậm rãi nói: “Ta họ Tạ.”

“Tạ?” Văn Âm thuận miệng hỏi, quay sang gọi A Triết: “A Triết, đưa ông ấy về đi.” Rồi nàng quay lại hỏi ông lão: “Nhà họ Tạ nào?”

Ông lão đáp: “Yên Châu chỉ có một nhà họ Tạ.”

Cả phòng im phăng phắc. Ông lão nhìn Văn Âm và A Triết, thở dài buồn bã: “Ta là phụ thân của Tạ Dung Tuyên.”

Văn Âm, A Triết: “…”

---

Văn Âm không ngờ mình lại vớt được Tạ Ngộ – lão gia nhà họ Tạ. Sau khi tiết lộ thân phận, Tạ lão gia không vội rời đi, mà ngồi lại nhà Văn Âm, bắt đầu kể lể nỗi khổ.

Tạ lão gia đến tuổi già mới có con. Đứa con trai đầu bị hại chết, đứa thứ hai dù lớn lên bình an, nhưng lại gây không ít rắc rối. Và việc ông nhảy sông, đúng như Văn Âm đoán, cũng liên quan đến Tạ Dung Tuyên.

Từ một góc độ nào đó, chính Tạ lão gia là nguồn gốc của bao lùm xùm ở Yên Châu những năm qua. Văn Âm và A Triết đứng bên, nhìn ông vừa uống trà vừa thở dài, mãi mới buồn bã nói: “Đều tại ta.”

Hai người nhìn nhau, không hiểu sao ông đột nhiên nói thế. May mà Tạ lão gia không chờ họ đáp, chỉ muốn trút bầu tâm sự. Ông nhấp ngụm trà, đau khổ kể tiếp: “Tuyên nhi từ nhỏ không biết mình là con trai, được chúng ta nuôi như con gái. Nhưng tính cách nó lại giống con trai, thích múa đao nghịch kiếm, chẳng thích váy vóc hay trang điểm.”

Văn Âm nghe thấy cũng bình thường, không biết đáp sao, chỉ nhìn Tạ lão gia. Ông cầm chén trà, quên cả uống, lắc đầu than: “Nhưng vì ta sợ. Đại ca nó bị đám người kia hại chết, nếu để lộ Tuyên nhi là con trai, chắc chắn sẽ gặp nguy. Ta đành…”

“Đành sao?” Văn Âm chờ ông nói tiếp.

Tạ lão gia bất đắc dĩ: “Ta mời thầy dạy nó cầm kỳ thư họa, ca múa, thêu thùa mấy năm.”

Ông ngừng một lát, theo thói quen khen con: “Tuyên nhi múa đẹp lắm. Năm đó múa cho An Vương phủ, ai cũng trầm trồ.”

Văn Âm: “…”

Tạ lão gia nói xong mới giật mình, ôm mặt đau đớn: “Đều tại ta. Sau hai năm học ca múa thêu thùa, Tuyên nhi không nhắc đến chuyện múa đao nghịch kiếm nữa.”

“Vậy chẳng phải tốt sao?” Văn Âm hỏi.

Tạ lão gia vốn sợ Tuyên nhi lộ thân phận. Giờ hắn đóng vai tiểu thư nhà họ Tạ hoàn hảo, lẽ ra phải hợp ý ông. Nhưng ông lại suy sụp: “Giờ Tuyên nhi đã khôi phục thân phận con trai.”

Văn Âm nhướn mày, A Triết nghe xong cũng hiểu ra lý do ông buồn, “A” lên một tiếng. Tạ lão gia cúi đầu, đau khổ: “Nhưng Tuyên nhi… chưa bao giờ sống như con trai.”

Văn Âm lại câm nín.

Tóm lại, Tạ Dung Tuyên… không biết làm đàn ông.

Văn Âm đi khắp nơi, gặp bao chuyện kỳ lạ, nhưng chuyện này đúng là lần đầu. Sau khi nghe Tạ lão gia kể xong, nàng và A Triết vượt qua ngỡ ngàng ban đầu, bắt đầu nghĩ cách giúp ông.

“Hay cho hắn đi luyện võ?” Văn Âm gợi ý.

“Hoặc dẫn hắn ra ngoài giao lưu với các công tử khác, tiếp xúc nhiều có khi sẽ quen,” A Triết thêm vào.

Tạ lão gia lắc đầu chán nản, chắc đã thử nhưng không hiệu quả. A Triết chống cằm nghĩ ngợi, rồi bất ngờ reo lên: “Hay tìm một cô gái để hắn… khai thông, biết cảm giác làm đàn ông?”

Cả phòng bỗng im bặt. Văn Âm liếc nhìn A Triết, cười mỉa: “Sư đệ, đệ biết nhiều phết nhỉ.”

A Triết vội ngậm miệng. Nhưng Tạ lão gia lại thở dài: “Cách này ta cũng đã thử rồi.”

A Triết mắt sáng lên, hỏi ngay: “Kết quả sao rồi?”

Tạ lão gia uể oải lắc đầu: “Ta tìm một cô nương đầu bảng ở thanh lâu, nhốt Tuyên nhi với nàng ấy cả đêm. Sáng hôm sau, họ thêu xong một bức tranh cẩm tú sơn thủy. Cô nương đó lúc đi còn bảo lần đầu mới thấy người thêu đẹp thế, muốn bái Tuyên nhi làm thầy…”

Văn Âm và A Triết nghe xong, ngây người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play