Dưới chân núi La Vân, bên bờ sông Thanh Dương, Văn Âm và Kỳ Châu đứng đối diện nhau, không khí căng thẳng bao trùm.
Kỳ Châu trợn tròn mắt, giọng đầy nghi hoặc, hỏi lại: “Tạ Dung Tuyên hẳn là biết đường về chứ? Sao có thể vừa khéo gặp phải đám sơn tặc đó? Huống chi…”
“Ngươi nghĩ Tạ Dung Tuyên từng một mình rời khỏi Tạ gia bao giờ chưa? Ngươi thả người đi một mình như vậy, ngươi thật sự tin rằng người đó có thể an toàn trở về sao?” Văn Âm liếc nhìn Kỳ Châu, ánh mắt nghiêm nghị hơn thường ngày, toát lên vẻ điềm tĩnh và uy nghiêm không hợp với tuổi tác. Nàng trầm giọng tiếp: “Kỳ Châu cô nương, ngươi suy nghĩ quá đơn giản. Từ đầu đến cuối, có chuyện gì mà không phải do ngươi tự cho là đúng?”
Kỳ Châu bị lời của Văn Âm làm cho á khẩu, không biết đáp lại thế nào. Khác với Tạ Dung Tuyên, giọng điệu của Văn Âm không hề nhẹ nhàng, lời nói thẳng thắn, không chút khách sáo, khiến Kỳ Châu cảm thấy khó mà chống đỡ.
Nàng cúi đầu, nhìn những cành khô lá rụng dưới đất, cuối cùng không kìm được lo lắng, lên tiếng: “Nếu… nếu Tạ Dung Tuyên thật sự bị đám sơn tặc đó bắt đi, thì sẽ thế nào?”
“Ngươi nghĩ sẽ ra sao?” Văn Âm nhàn nhạt đáp.
Kỳ Châu nhớ lại những lời Văn Âm vừa nói về đám sơn tặc ở trại La Vân, về những việc ác chúng từng làm. Nàng lập tức cảm thấy lạnh toát cả người, giọng run rẩy: “Tạ Dung Tuyên… sẽ bị đám người đó làm nhục sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT