Sau khi nói rõ toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, Tạ Ngộ nhìn Văn Âm với ánh mắt như nhìn Bồ Tát cứu thế, khẽ hỏi: “Văn Âm cô nương, ngươi nghĩ có cách nào giúp Tuyên nhi trong hai ngày tới trông giống một nam nhân bình thường không? Chỉ cần hai ngày thôi cũng được.”
Văn Âm lặng lẽ lắng nghe, đối diện ánh mắt của Tạ Ngộ, rồi đáp: “Tạ lão gia muốn nghe sự thật hay lời an ủi?”
Tạ Ngộ ngập ngừng: “... Ngươi nói lời an ủi để ta bớt lo một chút đi.”
Văn Âm chẳng rảnh để dỗ dành Tạ Ngộ. Nàng do dự một lát, rồi nói: “Với tình trạng hiện tại của Tạ công tử, trong thời gian ngắn quả thực không thể thay đổi được.”
Tạ Ngộ hiểu rõ điều này hơn ai hết. Nếu không, ông đã chẳng lo lắng đến mức này. Nhưng ông vẫn cố giãy giụa: “Chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao? Nếu lão cáo già kia thấy ta sinh nhi tử mà lại nuôi thành dáng vẻ nữ nhân, chắc chắn sẽ cười nhạo ta cả đời, đi đâu cũng mang chuyện này ra chế giễu!”
Cảm nhận được sự nôn nóng của Tạ Ngộ, Văn Âm trầm ngâm một lát, rồi nói: “Tuy nhiên, có lẽ cũng không phải hoàn toàn không có cách.”
Nghe vậy, Tạ Ngộ lập tức phấn chấn, vội thu lại vẻ đau khổ, đầy hy vọng hỏi: “Cách gì? Văn Âm cô nương, mau nói đi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT