Sau khi nói ra những lời ấy, chẳng bao lâu, Tạ Dung Tuyên lại chìm vào giấc ngủ.
Hôm đó, cuối cùng A Triết đến Tạ gia gọi người. Tạ lão gia đích thân đến, đón Tạ Dung Tuyên trở về.
Trong suốt quá trình, Văn Âm nhìn Tạ lão gia với ánh mắt đầy khác lạ. Tạ lão gia, dù chẳng hiểu gì, vẫn đón nhận ánh mắt ấy, rồi dẫn nhi tử về Tạ gia.
Sáng hôm sau, Văn Âm đến Tạ gia hơi muộn. Khi gặp Tạ Dung Tuyên, nàng thấy hắn đã trở lại dáng vẻ thường ngày, như thể cuộc trò chuyện tối qua chưa từng xảy ra. Văn Âm quan sát hắn một lúc, xác định hắn thực sự đã quên chuyện đêm trước.
Nàng khẽ thở phào, nghĩ rằng như vậy cũng tốt.
“Văn Âm cô nương, ngươi đã đến.” Nghe tiếng bước chân, Tạ Dung Tuyên đang đánh đàn đứng dậy. Hôm nay, hắn mặc một bộ y phục mà Văn Âm chưa từng thấy: váy trắng tay áo rộng, điểm xuyết một nét chu sa giữa mày, khiến dung mạo vốn đã thanh thoát càng thêm tao nhã. Hắn nhìn Văn Âm, bất chợt nhận ra điều gì, khẽ cười: “Hôm nay y phục của Văn Âm cô nương có phần khác với ngày thường.”
Văn Âm hôm nay lần đầu không mặc y phục màu đen trầm. Nàng cúi nhìn bộ thanh y trên người, không đáp, chỉ hỏi: “Tạ công tử đợi ta lâu chưa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT