Tối đến Đinh Nguyệt Hoa bắt đầu sốt cao. Mới đầu cô còn có thể gắng gượng chịu đựng để Triển Chiêu không phải lo lắng, nhưng chẳng mấy chốc ý thức của cô đã trở nên mơ màng.
Cô giống như lại rơi xuống Hàn Đàm, nước lạnh buốt như kim châm vào người, cô ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể di chuyển được. Chẳng phải Xảo Liên đang ở trên bờ ư? Nhưng sao đống lửa lại tắt rồi?
Tâm trí cô rối bời, bỗng ai đó ôm lấy cô, gọi tên cô: “Nguyệt Hoa! Nguyệt Hoa!”
Giọng nói ấy rất quen thuộc, cô cố gắng tập trung hết tinh thần, cuối cùng cũng thấy được đôi mắt lo lắng của hắn: “Triển Chiêu, chàng nhớ ra ta rồi à?” Cô dùng hết sức lực để hỏi to, song cuối cùng chỉ phát ra được những tiếng kêu đau đớn. 
Triển Chiêu có vẻ rất lo lắng, hắn đỡ cô nằm xuống, chẳng rõ định đi đâu. Đinh Nguyệt Hoa lập tức hoảng loạn, cô muốn nắm lấy vạt áo của hắn: “Chàng đừng đi!” Nhưng tay lại trống rỗng. Triển Chiêu đã đi đâu mất.
Cô bất chợt lo sợ, nhìn kĩ lại lần nữa, trước mắt cô lại là Hoài Không đại sư, ông nhìn cô đau đáu: “Nguyệt Hoa, Tiêu Vân rất đáng thương, sau này con có thể thay lão nạp chăm sóc cho thằng bé không!”
“Con không thể!” Đinh Nguyệt Hoa lớn tiếng từ chối ngay, song miệng lại không phát ra được âm thanh nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play