Lòng dạ Triển Chiêu bỗng xốn xang, hắn không hề phân biệt được trong lòng mình lúc này là đang xót xa vì cô hy sinh như vậy, hay là đang vui mừng và kinh ngạc vì hy vọng mới. Ngàn vạn lời nói như nghẹn ứ ở cổ họng, chỉ còn biết nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô: “Cảm ơn…”
“Được rồi, huynh không thấy giữa ta với huynh lúc nào cũng huynh cảm ơn ta, ta cảm ơn huynh hết hả? Chúng ta không thể nói điều gì khác à?” Đinh Nguyệt Hoa cười nói, sắc mặt cô vẫn tái nhợt, nhưng bất giác đã thoáng ửng hồng, trông rất xinh xắn và đáng yêu.
“Nói điều khác?”
“Đúng vậy, huynh có thể khen ta nè, có thể nói ta nghĩa khí ngút trời, hiệp can nghĩa đảm…” Đinh Nguyệt Hoa nhịn cười hạ giọng nói: “Mấy cái đấy ta đều thích nghe.”
Triển Chiêu dở khóc dở cười, làm gì có ai bảo người khác khen mình như vậy: “Thật là hết cách với cô.”
Đinh Nguyệt Hoa chớp chớp hai mắt: “Được rồi, không đùa nữa. Ta nghĩ thế này, huynh xem được không. Chúng ta nhờ trưởng quầy Viên mau chóng dùng bồ câu đưa tin cho Hoài Không đại sư đến Khai Phong, ông ấy sẽ đi đường thủy tới đó, vừa mau lại vừa ít tốn sức. Còn huynh…” Cô đặt lọ lưu ly vào trong tay Triển Chiêu: “Mang theo Hàn Ngọc Ngân Hoa, gấp rút chạy về Khai Phong trước.”
“Không được, cô một mình thế nào được?” Triển Chiêu lập tức phản đối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT