Tiễn khách khứa về hết , Vân Kiệt đi đến bên cạnh Vân Bát Nhã, vẫn còn tim đập chân run, nói: “Bát Nhã, lần này thật sự cảm ơn em, nếu không có em thì…”

 “Anh ơi anh à ~  đều là người nhà cả mà, cảm ơn cái gì.” – Vân Bát Nhã vỗ nhẹ vai anh – “Muốn cảm ơn thì mai nướng cho em củ khoai đi. Lâu lắm rồi không được ăn, thèm lắm luôn.”

Vân Kiệt cười thoải mái:

“Được! Mai anh nướng cho em cả rổ luôn, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

“Ừm!” – Cô vui vẻ gật đầu.

Lúc này, chú thím cũng vừa thanh toán xong, đi tới:

“Phải rồi, Bát Nhã à, mấy kiến thức phong thủy này con học được từ ai vậy?”

Cô đoán trước là sẽ bị hỏi nên đã chuẩn bị lời giải thích, cô vén tóc ra sau tai, thản nhiên nói:

“Con học từ thầy con. Mấy năm ở thành phố, con thường xuyên tới một đạo quán làm t*nh nguyện. Thầy là chưởng môn của đạo quán đó. Thấy con có căn có duyên, nên nhận làm học trò rồi truyền lại mấy thứ này.”

“À ra vậy. Vậy sau này phải hiếu kính với thầy con đó.”

“Yên tâm đi chú, con biết mà.” – Vân Bát Nhã gật đầu chắc nịch, rồi lấy từ trong túi ra ba miếng bùa gấp hình tam giác – “Đây là bùa hộ thân con vẽ cho mọi người. Lúc nguy cấp có thể giúp hóa giải tai ương, bảo vệ bình an. Nhất là chú đó, mấy ngày tới phải luôn mang theo miếng bùa này.”

Chú nghe vậy thì hoảng hốt:

“Sao thế Bát Nhã? Chú sắp gặp chuyện à?”

“Đúng vậy. Con nhìn thấy ấn đường chú tối đen, nhân trung đỏ tía, lông mày trễ xuống—tướng này là điềm gặp họa bất ngờ.”

“Gặp… gặp họa bất ngờ là sao?” – Cả ba người tròn mắt nhìn cô.

“Chắc mọi người từng nghe đến cái gọi là ‘chết bất đắc kỳ tử’ rồi đúng không? Tức là người vốn chưa đến số chết, nhưng lại đột nhiên gặp nạn mất mạng. ‘Họa bất ngờ’ cũng tương tự. Chỉ là không đến mức chết, nhưng hậu quả cũng không nhẹ đâu.”

Cả nhà nghe xong mặt mày tái mét.

“Không phải chứ, sao tự nhiên lại gặp họa? Chẳng phải sát khí đã được hóa giải rồi sao?” – Vân Kiệt vội vàng hỏi.

Vân Bát Nhã lắc đầu:

“Chuyện này không liên quan đến Tang Phong Sát. Là chú bị vạ lây bởi một chuyện khác. Nhưng đừng lo, chỉ cần chú mang bùa bên người thì không sao đâu. Cùng lắm là bị chút kinh hãi thôi.”

Nghe vậy, chú thím mới yên tâm phần nào.

Chú càng trở nên cẩn thận hơn, cất lá bùa sát người, hứa chắt nịch sẽ mang theo bên mình mỗi ngày.

Sáng hôm sau, ăn xong bữa sáng, Vân Bát Nhã chào mọi người rồi một mình bắt xe lên huyện, định đi mua ít giấy vàng và chu sa loại tốt để dùng dần.

Ở huyện có hẳn một con phố phong thủy, chuyên xem tướng, xem đất, bán bùa, bán pháp khí đủ cả.

Cô đi thẳng vào một tiệm bán pháp khí, chọn một ít giấy vàng và chu sa. Trong lúc chờ đóng gói, ánh mắt cô bất chợt bị hút về phía góc tủ—nơi có một chiếc la bàn bụi bặm lặng lẽ nằm đó.

Cảm giác nhạy bén của một huyền học sư mách bảo cô, chiếc la bàn này không hề tầm thường như vẻ ngoài.

Hơn nữa, luồng khí tỏa ra từ nó khiến cô cảm thấy gần gũi lạ thường, cứ như gặp lại người thân vậy.

Mà hiện tại cô cũng chưa có pháp khí riêng, nên quyết định mua về xem thử.

“Ông chủ, cái la bàn này bao nhiêu tiền vậy?” – Cô cầm lên hỏi.

Ông chủ là một ông già tóc bạc, dáng người thư thái, cũng khá ra dáng người tu đạo. Ông liếc nhìn món đồ trong tay cô, buông thõng một câu:

“Năm trăm!”

Vân Bát Nhã nhướng mày:

“Rẻ vậy sao?”

“Nếu không rẻ thì tôi cũng chẳng vứt xó vậy đâu.” – Ông chủ ngáp một cái – “Cô bé, tôi không phải mấy tay buôn lừa đảo nên cũng thú thật cho cô biết. Cái la bàn này làm bằng loại gỗ gì tôi cũng chẳng rõ, cũng không khai quang được. Nói trắng ra thì chẳng phải pháp khí gì cả. Cô mà đem về, coi chừng lại bị người nhà la cho một trận đó.”

Ông ta không hề nghĩ Vân Bát Nhã là huyền học sư. Trẻ như vậy, sao mà tin được? Thậm chí ông còn không cảm nhận được khí chất của người trong nghề từ cô.

Vậy nên ông ta chắc mẩm cô chỉ là bị nhờ đi mua mấy món đồ, vô tình thấy cái la bàn, tưởng là món hời nên muốn nhặt về thôi.

Dù sao thì bọn trẻ bây giờ, chẳng biết học từ đâu ra, cứ nghĩ đồ càng cũ, càng tầm thường thì lại càng là báu vật.

“Không sao, cháu dùng tiền của mình mà sẽ không bị la đâu.” – Cô cười đáp.

Ông chủ thấy cô đã quyết thì cũng không khuyên nữa, gói đồ lại đưa cho cô.

Trưa về đến nhà, không thấy ai.

Vân Bát Nhã trở về phòng, khóa cửa lại, rồi háo hức lấy la bàn ra nghiên cứu.

Xem một lúc, cô rốt cuộc cũng phát hiện ra manh mối, hóa ra chiếc la bàn này bị phong ấn, lớp bụi bặm chỉ là ngụy trang để che đi bản thể thật sự của nó.

Nhưng không rõ, diện mạo thật của nó là gì.

Mang theo sự tò mò, cô ngồi xếp bằng giữa phòng, đặt la bàn trước mặt, rồi bắt đầu kết ấn bằng hai tay:

“Trời quang đất tịnh, giả thực tường minh, thủ hộ nguyên thần, phá ảo hoàn chân!”

Đây là pháp quyết luyện khí của phái Huyền Thiên, chuyên dùng để phá giải phong ấn, khôi phục nguyên dạng của pháp khí.

Theo từng biến hóa của pháp ấn, la bàn dưới đất bắt đầu rung nhẹ.

Chẳng mấy chốc, phía trên la bàn xuất hiện một hư ảnh rồng vàng nhe nanh múa vuốt, không ngừng uốn lượn.

Sau khi lượn đủ chín vòng, nó đột ngột ngẩng đầu rống to một tiếng, rồi lao thẳng xuống la bàn!

Ngay khoảnh khắc nó chạm vào, cả căn phòng sáng rực ánh hoàng kim, kéo dài mấy phút liền mới dần tan đi.

Lúc này la bàn đã thay đổi hoàn toàn, không còn vẻ ngoài xám xịt, mà thay vào đó là toàn thân màu vàng kim, chữ và ký hiệu một màu đỏ máu, trông cao quý vô cùng, nhìn vào liền biết không phải vật tầm thường.

 “Là… Thiên Bàn Tư Mệnh!” – Vân Bát Nhã giật mình đứng bật dậy.

Thiên Bàn Tư Mệnh—thần khí thật sự, vượt xa pháp khí thông thường.

Hơn nữa, đây còn là bảo vật trấn phái của phái Huyền Thiên, đã thất lạc hàng trăm năm.

Chẳng trách cô vừa nhìn đã thấy thân quen đến thế—vì nó là vật thuộc cùng một tộc với cô, thậm chí… tính ra còn là “sư tổ” của cô!

Nhưng, sư phụ từng nói, Thiên Bàn Tư Mệnh đã bị thất lạc trong đại chiến chánh – tà năm xưa… Vậy sao lại xuất hiện ở thế giới này?

Cô ôm la bàn, nét mặt đầy hoài nghi.

Cùng lúc đó, tại tầng cao nhất trong một tòa nhà chọc trời ở Hải Thị.

Trong văn phòng tổng giám đốc, Lệ Hàn Xuyên ngồi trên sofa, tay cầm một tập hồ sơ. Trên đó là tên và ảnh của Vân Bát Nhã.

Vân Bát Nhã, 23 tuổi, cử nhân đại học, mồ côi cha mẹ từ nhỏ…

Đọc thì có vẻ chỉ là một cô gái bình thường—không chút dấu vết của người học thuật huyền học.

Lệ Hàn Xuyên nhíu mày sâu hơn:

“Cậu chắc đã điều tra kỹ chưa?”

Trợ lý Trình hiểu rõ ý anh, gật đầu đáp:

“Xác nhận rồi. Nhưng về phần cô ấy học nghề ở đâu thì không tìm được tư liệu. Tôi có hai suy đoán. Một là cô ấy đúng là người bình thường, chưa từng học gì hết. Còn hai là… phía sau có một sư môn rất mạnh, đã che hết thông tin học nghệ của cô ấy.”

“Tổng giám đốc Lệ, theo tôi thì… khả năng thứ hai rất cao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play