Tại Hải Thị, giữa mùa hè oi bức.

Trong căn nhà vệ sinh nhỏ hẹp, Vân Bát Nhã ngẩn người nhìn chính mình đang ướt sũng trong gương.

Cô... xuyên không rồi!

Không, nói đúng hơn là—xuyên về rồi.

Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp đại học, cô làm việc tại một công ty quảng cáo nhỏ chưa tới trăm người. Vì là lính mới, lại thêm dung mạo xinh đẹp, cô được tổng giám đốc công ty để mắt tới và trả mức lương cao hơn cả nhân viên kỳ cựu.

Chính vì thế mà cô trở thành cái gai trong mắt của cả công ty, bị đồng nghiệp cũ lẫn mới bắt nạt, xa lánh. Cuối cùng rơi vào trầm cảm nặng và tự dìm chết trong bồn tắm.

Nhưng cô không chết, mà lại xuyên đến một thế giới tôn sùng huyền học. Tại đó, cô sở hữu thiên phú kinh người, được trưởng môn phái Huyền Thiên thu nhận làm đệ tử cuối cùng. Chỉ chưa đầy trăm năm, cô đã bước vào cảnh giới cao nhất và phi thăng.

Nào ngờ lúc phi thăng lại xảy ra sự cố, cô không lên được tiên giới, mà lại quay về thế giới cũ—nơi bắt đầu tất cả.

Nếu không phải còn cảm nhận được luồng linh lực dồi dào trong cơ thể, cô còn tưởng hết thảy những gì đã trải qua chỉ là một giấc mộng hoang đường.

Reng—

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Vân Bát Nhã gạt mọi suy nghĩ sang một bên, cầm máy áp lên tai. Một tiếng gào chói tai gần như muốn làm cô thủng màng nhĩ:

“Vân Bát Nhã, bây giờ mấy giờ rồi mà cô còn chưa đi làm? Cô không muốn làm nữa đúng không?!”

Trước kia, mỗi lần nghe thấy giọng bà quản lý đáng ghét này, cô đều run cầm cập. Nhưng giờ thì khác rồi— cô chẳng sợ gì cả.

“Đúng đấy, bà đây không làm nữa, bà đây muốn vậy đó, rồi sao?” – cô gào thẳng vào máy, mắt tóe lửa.

Đầu dây bên kia ngớ ra vài giây, sau đó tức đến mức giậm chân, gào lên:

“Cô dám nói chuyện với tôi kiểu đó đấy hả? Tôi nói cho cô biết, tháng này cô khỏi nhận lương luôn đi!”

“Không nhận thì không nhận, để dành mà mua quan tài cho mấy người đi, hừ!” – Vân Bát Nhã nhổ một tiếng khinh bỉ rồi cúp máy cái rụp.

Cô chẳng có tí cảm tình nào với cái công ty này. Tổng giám đốc cái miệng thì nói thương cô, mà thấy cô bị ức hiếp lại chẳng bao giờ ra mặt giúp đỡ.

Còn bà quản lý thì khỏi nói—vừa mê ông tổng, vừa ghét cô ra mặt. Tụi nhân viên cả mới lẫn cũ còn ngang nhiên bắt nạt cô cũng bởi vì có bà ta đứng sau giật dây.

Tóm lại, công ty này từ trên xuống dưới đều là lũ thối nát.

Vân Bát Nhã nheo mắt lại, vẽ tay lên mặt gương. Một đạo phù văn ánh lên sắc vàng, lóe lên hai cái rồi biến mất.

Khóe môi cô cong lên đầy thoả mãn.

Cô vừa yểm một lời nguyền xui xẻo lên cả công ty.

Từ giờ trở đi, bọn họ sẽ gặp xui suốt một năm. Nhẹ thì sặc nước, nặng thì gãy tay gãy chân!

Câu “để dành lương mà mua quan tài” mà cô nói lúc nãy, không phải là đang đùa đâu.

Lúc này, điện thoại lại đổ chuông lần nữa. Cô cứ tưởng là con mụ quản lý gọi lại, chẳng thèm nhìn màn hình, bắt máy cộc lốc:

“Tôi nói rồi, tôi nghỉ rồi, tiền không lấy, đừng có gọi nữa!”

“Ờm... cô là cô Vân đúng không? Tôi là shipper giao hàng.”

Cô khựng lại, xấu hổ đến mức muốn độn thổ:

“À... xin lỗi, tôi tưởng là người khác.”

“Không sao đâu. Hàng của cô tôi để trong tủ đồ ngoài cổng chung cư rồi, nhớ ra lấy nhé!”

“Vâng, cảm ơn.”

Cúp máy, Vân Bát Nhã bước ra khỏi nhà vệ sinh, thay đồ, lau sơ tóc rồi ra ngoài.

Tủ gửi hàng nằm ngay cổng chung cư. Lúc cô ra tới nơi, liền bắt gặp một chiếc xe sang cực kỳ xịn xò đỗ ngay trước cổng, thu hút không ít người vây quanh chụp ảnh.

Cô hơi ngạc nhiên—ở cái khu nghèo rách này mà cũng có đại gia ghé qua à?

Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến cô. Liếc mắt một cái, cô liền quay đi.

Lấy xong hàng, vừa quay đầu định đi, cô bỗng thấy trước mắt tối sầm, cơ thể loạng choạng suýt ngã.

May mà một bàn tay rắn chắc đã kịp đỡ lấy cô.

“Cô không sao chứ?” – người đàn ông hỏi.

“Không sao, chỉ là hơi tụt đường huyết thôi.” – Vân Bát Nhã đưa tay ôm trán, giọng yếu ớt.

Do di chứng của trầm cảm, trước kia cô gần như không ăn uống gì được, thể trạng yếu đến mức tụt đường huyết là chuyện thường ngày.

“Cho cô này.” – Người đàn ông đỡ lấy cô đưa tới một thanh socola, toàn chữ tiếng Anh, nhìn là biết hàng xịn, không hề rẻ.


Vân Bát Nhã đưa tay nhận lấy, cười nhẹ một cái tỏ ý cảm ơn:
“Cảm ơn anh.”


“Không có gì, tôi đi trước nhé.” – Người đàn ông buông tay cô ra.


“Chờ đã.” – Vân Bát Nhã bất ngờ gọi anh lại.


Người kia dừng bước, quay đầu:
“Có chuyện gì sao?”


Cô không đáp ngay, chỉ nheo mắt nhìn anh ta chăm chú.


Mặt người này có đường nét hơi nhọn và hóp, gò má xám xịt, sắc da vùng đó đen ngòm như sắp tụ lại thành một khối mực tàu.


Gò má tụ khí đen – điềm báo tai nạn xe. Đây chính là tướng đại hung dễ gặp họa xe cộ.


“Không có gì nghiêm trọng đâu. Tôi chỉ muốn nhắc anh—lúc nữa lái xe nhớ cẩn thận, nếu thấy xe tải lớn thì lập tức tấp vào lề, dừng lại ngay.” – Vân Bát Nhã vừa nói vừa bóc socola, bẻ một miếng bỏ vào miệng, rồi quay lưng rời đi.


Anh ta cho cô socola, cô nhắc anh ta một câu, thế là huề.


“Hả?” – Người đàn ông đứng ngây ra tại chỗ, bị câu nói của cô làm cho mơ mơ màng màng:
“Cái cô này nói cái gì lạ lùng thế?”


Vừa bước lại gần chiếc xe sang đỗ ở cổng chung cư, anh ta vẫn chưa hoàn hồn. Lên xe, liền quay đầu nói chuyện với người đàn ông ngồi ghế sau:
“Lệ tổng, lúc nãy tôi gặp chuyện hơi kỳ lạ.”


“Chuyện gì?” – Giọng người đàn ông sau lưng lạnh băng, mang theo vẻ lãnh đạm khó dò.


Người đàn ông ngồi sau có gương mặt cực kỳ tuấn tú, lông mày kiếm sắc nét, sống mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm, đôi mắt sâu hun hút như vực thẳm.


Dù chỉ ngồi, vẫn thấy được vóc dáng cao lớn, khí thế lạnh lẽo, sắc bén tỏa ra khiến người khác khó thở.


“Vừa nãy lúc tôi đi lấy giấy xác nhận di dời trở về, có một cô gái nhìn chằm chằm tôi rất lâu, rồi bảo tôi lát nữa lái xe phải cẩn thận, nếu gặp xe tải thì lập tức dừng lại. Cứ như trong phim có mấy bà thầy tướng hay nói năng thần thần bí bí vậy đó, anh thấy có lạ không?”


“Ồ?” – Lệ Hàn Xuyên khẽ nheo đôi mắt đẹp, lạnh lùng hỏi lại:
“Cô ta thật sự nói vậy à?”


“Thật mà.” – Trợ lý Trình gật đầu chắc nịch.


Lệ Hàn Xuyên gõ nhẹ mấy ngón tay lên đầu gối, lơ đãng nói:
“Nếu cô ta đã nói vậy, thì cứ làm theo đi.”


“Lệ tổng, anh… tin thật sao?”


“Coi như lấy vía thôi. Lái xe đi.” – Giọng nói vẫn nhàn nhạt.


“Vâng.” – Trợ lý Trình đáp một tiếng, khởi động xe rời khỏi khu chung cư, nhưng trong lòng lại cứ bất an. Mắt phải giật liên hồi.


Có câu: trái nháy tài, phải nháy tai. Mà anh ta thì đúng là mắt phải đang giật. Không lẽ... thật sự có tai họa?


Nghĩ vậy, anh ta liếc nhanh về phía gương chiếu hậu, liền giật mình dựng tóc gáy—một chiếc xe tải lớn đang lao tới, thân xe nghiêng lệch, nhìn là biết sắp mất lái.


Ngay lúc ấy, câu nói của Vân Bát Nhã và lời dặn của Lệ Hàn Xuyên vang lên trong đầu anh ta. Không chần chừ, anh ta lập tức đánh lái sang lề, dừng xe gấp.


Ngay khoảnh khắc chiếc xe vừa dừng hẳn, chiếc xe tải kia lật ngang một cách kinh hoàng, thân xe nặng nề đập mạnh xuống mặt đường, chắn hết cả làn xe.


Những chiếc xe con phía sau không kịp phản ứng, cứ thế lao thẳng vào đống đổ nát, tạo thành vụ tai nạn liên hoàn. Khung cảnh trước mắt vô cùng hỗn loạn và rợn người.


“Lệ tổng... lời cô gái đó nói... hoàn toàn đúng...” – Trợ lý Trình hít sâu một hơi, mắt trợn tròn, tay chân lạnh toát.


Nếu không nhờ câu cảnh báo ấy, có khi giờ này xe của họ cũng là một trong số những chiếc kia rồi...


Lệ Hàn Xuyên lúc này cũng im lặng, ánh mắt phức tạp.


Trợ lý Trình vốn chẳng tin vào mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này. Nhưng việc vừa xảy ra thì chẳng thể không tin—dù chỉ là hành động theo bản năng cầu an, nhưng kết quả lại thật sự cứu anh ta một mạng.


Dù là trùng hợp... hay là thật sự có gì đó, thì người phụ nữ ấy... không hề đơn giản chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play