“Cho nên, loại người học hành nửa vời, hoặc căn bản không hiểu gì về phong thủy thì tốt nhất đừng nhảy ra hành nghề gây họa cho người khác.” – Ánh mắt Vân Bát Nhã sắc như dao, dừng lại trên người thầy Trần.

Thầy Trần thấy mọi chuyện đã bại lộ, hốt hoảng chen khỏi đám đông bỏ chạy.

Vân Kiệt vừa định đuổi theo, Vân Bát Nhã đã ngăn lại:

“Kệ ổng đi. Đợi em phá được sát khí ở đây, thì tự động ổng cũng phải trả giá thôi.” 

“Trả giá cái gì?”

“Cũng khó nói lắm… Có thể là gãy tay gãy chân, hoặc cũng có thể sẽ phát điên.”

Dù ông ta không cố ý hại người, nhưng đã chọn sai long mạch, lại còn nhận tiền lễ của nhà họ Vân, nên đương nhiên cũng sẽ phải chịu phản phệ.

“Vậy thì được.” – Vân Kiệt thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi tiếp,

“Bát Nhã, vậy sát khí này phải phá kiểu gì? Hồi nãy em vẽ bùa trấn trạch mà, dán lên là được rồi hả?”

“Không đơn giản vậy đâu. Trước khi dán bùa phải thay đổi cục diện của thế Thanh Sát Địa này trước. Nếu không sửa thế đất, thì dù có phá được Tang Phong Sát thì sau này cũng sẽ tái lại.”

Nói rồi, Vân Bát Nhã rảo bước ra sân, mọi người vội vàng đi theo.

Cô đứng giữa sân, chỉ tay về dãy núi trước mặt:

“Mọi người nhìn xem, dãy núi phía trước và địa hình xung quanh… giống gì nào?”

“Giống gì à? Sao mà nhìn ra được chứ?”

“Đúng đó, nhìn kĩ thì vẫn là núi thôi mà.”

Mọi người xì xào bàn tán, chỉ có thím là mắt sáng lên, “Không phải giống một con cá sao?” 

 “Đúng rồi, là một con cá.” – Vân Bát Nhã gật đầu – “Nhưng con cá này bị mất vây lưng. Ban đầu nó có vây, nhưng sau đó bị người ta phá đi. Chính vì thế mà nó sinh ra oán khí, khiến âm dương không hòa hợp, sinh ra sát khí, biến mảnh đất này thành Thanh Sát Địa. Nơi này hồi xưa có cái ao phải không?”

Ông Lý vỗ tay đánh “bốp” một cái:

“Cô nhóc, cháu đoán đúng rồi! Hồi năm mươi năm trước, nơi này là một cái ao to lắm. Sau đó vì mở rộng thị trấn nên người ta mới lấp cái ao lại, chẳng còn ai nhắc đến nữa. Mà ý cháu là… cái ao đó chính là vây lưng của con cá?”

“Đúng vậy. Mảnh đất này vốn là đất phong thủy cực tốt, gọi là ‘Cá chép mang vận’ – sống ở đây thì vận khí rất thuận. Ông Lý, chắc ông là người cảm nhận rõ nhất mà, đúng không?”

Ông Lý gật đầu liên tục:

“Phải rồi, năm đó chưa cải cách mở cửa, đất nước còn nghèo, lại bị hạn hán, chẳng trồng được gì. Ấy vậy mà lạ lắm, mấy huyện xung quanh người chết đói đầy ra, duy chỉ có thị trấn mình là không ai chết. Hễ ai lên núi cũng kiếm được thứ gì đó để ăn, thỉnh thoảng còn gặp cả thỏ rừng, gà rừng nữa. Nhưng sau đó dần dần không còn nữa, nghĩ lại thì đúng là từ khi cái ao bị lấp.”

Mọi người nghe xong đều tiếc hùi hụi.

“Bát Nhã, vậy bây giờ mình nên đào lại cái ao không? Trả lại cái vây lưng cho con cá để tiêu trừ oán khí?” – chú Vân hỏi.

“Không cần đâu. Đào ao phải xin phép chính quyền, mà họ thì sẽ không cho đâu. Nhưng con xem rồi, nhà mình nằm đúng ngay chỗ vây lưng bị cắt mất, chỉ cần đào một đoạn mương nhỏ sau nhà, uốn hình vòng cung, coi như đắp lại vây lưng cho con cá, để nó trở lại thành cá hoàn chỉnh là được. Có điều…”

“Có điều gì?” – ba người trong nhà hồi hộp nhìn cô.

Vân Bát Nhã nhún vai:

“Có điều… nó sẽ không còn là cá chép mang vận nữa, chỉ là cá chép bình thường thôi. Mảnh đất này cũng không trở về là đất đại cát như trước nữa.”

“Trời, tưởng gì, hóa ra là chuyện đó.” – chú cười – “Mình là dân thường, ở đất phong thủy tốt quá sẽ bị dòm ngó, chưa chắc đã là phúc.”

“Ông nói đúng.” – thím gật đầu – “Miễn là sống yên ổn, không bị tai ương gì là mừng rồi.”

“Vậy thì bắt tay đào mương thôi. Con đi đo vị trí trước.” – Vân Bát Nhã quay người đi ra sau nhà.

Chú, thím và Vân Kiệt mỗi người vác một cái cuốc theo sau.

Mấy người dân gần nhà cũng xắn tay áo về nhà lấy cuốc xẻng ra giúp.

Người đông việc nhanh, chưa tới hai tiếng đồng hồ, một con mương dài ba chục mét, rộng khoảng một mét đã đào xong.

Ngay lúc con mương vừa hoàn thành, một làn gió mát rượi thổi qua, lướt qua người mọi người, ai nấy đều thấy sảng khoái vô cùng.

Có người nhận ra điều lạ, hét lên:

“Nhìn kìa! Mấy cái cây xung quanh không có cái nào lay động, vậy gió này chỉ thổi mỗi chỗ chúng ta thôi đó!”

“Đúng rồi đó!”

“Bát Nhã, chuyện này là sao vậy?”

Vân Bát Nhã đang uống nước, mỉm cười trả lời:

“Mọi người đã giúp con cá sửa lại vây lưng, nó biết ơn nên thổi gió cảm ơn mọi người thôi. Thấy thế nào, có bớt mệt hơn không?”

“Ơ, đúng thật!”

“Thần kỳ thiệt!”

Mọi người tròn mắt thán phục.

Sau đó cả đám quay vào nhà. Vân Bát Nhã lấy bùa trấn trạch ra:

“Bây giờ thế đất đã ổn, không còn là Thanh Sát Địa nữa. Nhưng sát khí vẫn chưa tan, cần dán bùa này lên thì mới giải hết. Anh, anh lên dán vào cửa trời nhé, dán xong là sát khí tiêu tan ngay.”

“Rõ rồi!” – Vân Kiệt nhận lấy bùa, quay sang bảo bác gái lấy keo dán.

Vân Bát Nhã vội cản:

“Không cần keo đâu. Cứ dán trực tiếp là được.”

Vân Kiệt định hỏi lại, nhưng thấy ánh mắt đầy tin tưởng của em gái thì ngậm miệng, lẳng lặng leo lên lầu.

Đến chỗ cửa trời, anh thử đưa bùa dán lên kính.

Anh tưởng khi buông tay, bùa sẽ rơi, ai ngờ nó dính chặt vào kính, cạy cũng không ra.

Lúc này mọi người mới hiểu, thì ra dán bùa không cần dùng keo, cũng không cần đến thứ gì hỗ trợ cả.

Bùa bình an lúc nãy thực sự chỉ là một phép thử, để chứng minh trong nhà có tà khí mà thôi.

Giờ sát khí đã tan, vậy chắc bùa bình an cũng dán được rồi?

Có người đề nghị ông Lý thử lại.

Ông Lý cũng thấy tò mò, bèn xin lại bùa bình an, vẫn dán ở vị trí cũ.

Lần này, bùa dính chắc chắn, không có gió lạ nào, cũng không hề rung rinh.

“Dán được rồi! Không còn gió nữa, bùa cũng không rớt!”

“Không thể tin nổi!”

Cả đám người xúm vào tán thưởng Vân Bát Nhã, gọi cô là thầy phong thủy có thực tài.

Vân Bát Nhã chỉ cười, không giải thích thêm rằng mình không phải thầy phong thủy, mà là huyền học sư.

Phong thủy chỉ là một phần nhỏ trong huyền học. Thầy phong thủy chỉ biết xem đất xem hướng.

Còn huyền học sư thì toàn năng, từ phong thủy địa lý, tìm long mạch, xem tướng đoán vận, bói quẻ đo chữ, gọi hồn đổi mệnh, thiên văn địa lý – thứ gì cũng biết.

Tối hôm đó, bác trai bác gái mời cả làng ra quán ăn lớn trong thị trấn, coi như cảm ơn vì đã giúp đỡ.

Ăn xong, ai cũng kéo đến tìm Vân Bát Nhã, xin cô xem phong thủy cho nhà mình.

Cô chỉ nhận lời xem cho những ai từng nhờ ông Trần đời sau chọn đất, còn những người do ông Trần đời trước xem thì cô từ chối – vì phong thủy của họ không có vấn đề gì.

Nghe vậy, ai nấy cũng yên tâm mà giải tán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play