“Lại đúng nữa rồi, chỗ hiểm của rắn đúng là bảy tấc.” Vân Bát Nhã ngước mắt, khẽ liếc người đàn ông kia một cái, ánh mắt mang theo chút khen ngợi.
Khóe môi anh cong lên, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
Vân Bát Nhã lại tiếp lời: “Dù là người hay sinh vật khác, đều sẽ có điểm chí mạng. Với rắn thì là bảy tấc, với rồng thì là nghịch lân. Nắm được bảy tấc của rắn thì chẳng khác gì nắm lấy mạng nó. Tương tự, nắm được nghịch lân của rồng thì cũng có nghĩa là khống chế được mạng nó. Rắn với rồng vốn cùng huyết mạch, đã là họ hàng gần, bảy tấc của rắn nằm ở chỗ nào, thì nghịch lân của rồng cũng sẽ ở chỗ đó thôi.”
Lời nói rõ ràng đến mức này, thị trưởng Sở còn gì mà không hiểu.
Ông ta lau mặt, thở dài nói: “Vậy ý cô là chính tòa nhà trung tâm ngoại hối đã đè trúng nghịch lân của long mạch, khiến nó sinh oán khí?”
“Ý chính là vậy.” Vân Bát Nhã buông cây bút trong tay xuống, tựa người vào lưng ghế, “Mà cũng không đơn giản chỉ là đụng phải nghịch lân đâu, mà là đã làm tổn thương đến nó rồi. Một tòa nhà lớn như vậy, móng chắc chắn phải đào sâu không ít. Giả sử các người là long mạch, bị người ta đè trúng chỗ chí mạng, thậm chí còn bị đâm xuyên qua, lúc nào cũng có thể mất mạng, thì có nổi giận không?”
“Giận chứ sao không!” Lệ Cảnh Lâm lớn tiếng nói, “Cảm giác này khác gì có người kề dao vào cổ tôi đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể cứa một phát. Tôi mà là long mạch, chắc tôi hận chết luôn chứ nói gì oán khí.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT