“Em đúng là thông minh đến phát sáng luôn đấy.” Vân Bát Nhã liếc mắt khinh bỉ nhìn cậu.
Lệ Hàn Xuyên thì chẳng buồn liếc lấy một cái: “Di dời? Di dời đi đâu? Khu đất đó ít nhất cũng có đến mười nghìn cư dân, em có nhà, có đất cho người ta ở à?”
Lệ Cảnh Lâm khựng lại: “…Em chưa nghĩ đến chuyện đó.”
“Không chỉ có chuyện đó.” Lệ Hàn Xuyên mím môi nói tiếp: “Khu dân cư Hướng Dương vốn dĩ là khu có giá nhà cao nhất trong thành phố. Nhà ở đó, nhỏ nhất cũng bốn trăm mét vuông, tính ra thì cũng tầm tám, chín chục triệu một căn. Toàn bộ khu cộng lại ít nhất cũng mấy chục tỷ, chưa kể đến những khu phố thương mại và khu dân cư xung quanh, cộng lại cũng là cả ngàn tỷ. Một khi di dời toàn bộ người dân, quốc gia phải gánh khoản bồi thường khổng lồ, em có nghĩ đó là gánh nặng cỡ nào không?”
Lệ Cảnh Lâm thành thật lắc đầu.
Cậu đúng là chưa từng nghĩ tới mấy chuyện đó.
Chỉ nghĩ đơn giản là nếu đã biết chỗ đó nguy hiểm thì dọn đi là xong, hoàn toàn không ngờ hậu quả phía sau lại nghiêm trọng như thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play