Nửa đêm, Phó Sở Khinh lại mơ.
Trong mộng, khoảnh khắc ban ngày anh chắn trước mặt Kiều Yên Nhu, cô nhào vào lòng anh, đôi tay mềm mại ôm lấy eo anh, đôi mắt đen láy ngước lên đầy đáng thương. Cô khẽ vươn đôi môi mềm, hở ra đầu lưỡi hồng hồng, ánh mắt như mộng như say, ngẩng đầu định hôn anh…
Phó Sở Khinh giật mình tỉnh giấc, hô hấp nặng nề. Trước mắt là một mảng tối đen. Anh với tay lấy kính mạ vàng, đeo lên, liếc nhìn người đang nằm bên cạnh Kiều Yên Nhu, người vẫn đội mũ trùm kín mặt, không để lộ ra chút da thịt nào.
Anh lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài để hít thở không khí.
Sáng hôm sau, Kiều Yên Nhu thức dậy, cùng Lưu Liễu ăn sáng. Cô không để ý đến ánh mắt lặng lẽ của Phó Sở Khinh đang nhìn mình từ đằng xa.
Bên cạnh, Ứng Kiệt vô số lần bắt gặp cảnh đó, không suy nghĩ gì nhiều, liền hỏi: “Phó đội trưởng, anh cũng thấy da Kiều Yên Nhu vàng quá đúng không?”
“Một người vừa tỉnh dị năng hệ nước, sao lại xuất hiện tình trạng kỳ lạ như vậy.” Người khác dù tỉnh dị năng hai hệ cũng không xuất hiện hiện tượng như cô, Ứng Kiệt tỏ ra tò mò đây là lần đầu tiên hắn thấy người có dị năng lại đi kèm phản ứng phụ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT