Cách đó không xa là một bức tường đã được dựng lên, bên ngoài là một vùng đất hoang vắng. Mặt đất loang lổ những vệt máu khô của tang thi, xác chết rải rác nằm không ai thu dọn.

Kiều Yên Như đã xuyên đến thế giới mạt thế này được hai tháng, vẫn chưa thể quen với những kiến trúc đổ nát và đám tang thi biến dị đáng sợ.

Khi xuyên đến, thân thể này đã ngừng thở. Lúc cô tỉnh lại, phải mất một lúc mới có thể thở được bình thường.

Chị Lan là người phụ trách cao nhất của căn cứ, thấy cô quá đáng thương liền thu nhận vào, phân cho một ít công việc lặt vặt.

Về sau, có lần Kiều Yên Như tình cờ theo chị Lan vào phòng họp xử lý công việc, cô đã nhiều lần chứng kiến ánh mắt của thủ lĩnh căn cứ Thẩm Lạc Hàn dừng lại trên người mình.

Ban đầu, cô tưởng rằng Thẩm Lạc Hàn có quen biết nguyên chủ. Nhưng dù cô đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, cũng không hề có ấn tượng gì với gương mặt tuấn tú ấy.

Nửa tháng sau, Thẩm Lạc Hàn chủ động bày tỏ tình cảm, ngỏ ý muốn cô làm bạn gái.

Lúc ấy Kiều Yên Như chỉ vừa mới xuyên đến chưa bao lâu, còn đang lo lắng không yên. Đối mặt với đại lão đầu căn cứ, cô không có đủ lý trí để phản kháng hay chống cự, nhưng cuối cùng vẫn từ chối.

Thẩm Lạc Hàn không hề nổi giận. Sau lời tỏ tình không được đáp lại, anh vẫn tỏ ra như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Dù vậy, trong căn cứ, anh vẫn luôn âm thầm quan tâm, khiến lòng cô dần dao động.

Hơn mười ngày trước, cô đã chấp nhận sự theo đuổi của anh. Những ngày ở bên nhau nhìn chung khá ngọt ngào, chỉ là…

Thẩm Lạc Hàn vốn mạnh mẽ, lại có phần bá đạo. Mỗi đêm đều không chịu buông tha cô, ánh mắt cháy bỏng, hành động lại càng khiến người ta nghẹt thở.

Trong suốt hơn mười ngày qua, dù đêm đến khiến cô mệt mỏi không chịu nổi, nhưng so với cuộc sống lang bạt trước kia, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.

Dưới sự che chở của Thẩm Lạc Hàn, cô sống yên ổn trong căn cứ, không còn ai dám làm khó.

Kiều Yên Như cũng biết mình đã may mắn. Dị năng nguyên chủ sở hữu chỉ là thủy hệ sơ cấp, mãi không thể thăng cấp, cho đến giờ vẫn dậm chân tại chỗ.

Không có thực lực, chỉ dựa vào dung mạo và khí chất câu hồn, cô như miếng thịt tươi giữa thời mạt thế ai cũng thèm khát, ai cũng muốn tranh đoạt.

May mà căn cứ này có quy định nghiêm ngặt, nhờ đó, khi chưa ở bên Thẩm Lạc Hàn, cô vẫn có thể sống qua ngày bình yên.

Hiện tại không cần chạy ngược xuôi ngoài căn cứ, không cần đánh cược mạng sống kiếm từng miếng ăn, ngày qua ngày sống ổn định, với cô đã là một phần may mắn khó cầu trong thời mạt thế.

---

“Yên Như…”

Tiếng gõ cửa vang lên khiến Kiều Yên Như giật mình, cô quay người ra mở cửa.

Đứng ngoài là một cô gái tóc buộc đuôi ngựa, ngũ quan thanh tú, trên gương mặt còn có vài đốm tàn nhang.

“Anh Thẩm đã trở về, lần này còn mang theo một dị năng giả. Bây giờ đang kiểm tra năng lực cho người đó.” Cô gái thanh tú liếc nhìn Kiều Yên Như, trong ánh mắt mang theo vài phần vi diệu.

Kiều Yên Như không nghe ra hàm ý ẩn sau lời nói, nhưng cũng có thể đoán được lần này Thẩm Lạc Hàn dẫn đội ra ngoài thu thập vật tư, không ai bị thương.

Chuyện mang một dị năng giả về căn cứ là chuyện hết sức bình thường đối với một người đứng đầu như Thẩm Lạc Hàn.

“Vật tư thu được thế nào? Chúng ta có cần hỗ trợ không?” Cô hỏi.

Cô gái kia nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô, thầm nghĩ người đẹp như vậy mà lại chậm hiểu.

“Người được mang về là một cô gái.” Cô ta nói, giọng điệu cố ý kéo dài.

Động tác trên tay Kiều Yên Như chững lại, sau đó dứt khoát đóng cửa.

“Trong căn cứ có nhiều dị năng giả nữ lợi hại.” Cô trả lời chậm rãi.

Cô gái tóc đuôi ngựa hừ một tiếng. Hôm nay người được đưa về thực sự rất đặc biệt, lại còn đi bên cạnh Thẩm ca trông vô cùng thân thiết.

“…Không lẽ cô chưa từng yêu ai?” Cô ta đánh giá Kiều Yên Như từ đầu đến chân, nghĩ một người xinh đẹp như vậy mà lại chưa từng rung động?

Kiều Yên Như không đáp. Dù là cô hay nguyên chủ, đúng là chưa từng trải qua tình yêu.

Thấy cô không phản bác, đối phương càng cảm thấy ngạc nhiên, như thể đang nhìn một vật hiếm lạ.

“Dù gì cũng nên để ý một chút. Cô gái kia đi rất gần với Thẩm ca, đừng để bị chen chân vào.” Dù trước đây chưa nghe nói Thẩm Lạc Hàn qua lại với ai khác, nhưng cô ta nhắc nhở không sai.

“Cảm ơn vì đã nhắc.” Kiều Yên Như khẽ gật đầu, nhưng cô không để tâm. Thẩm Lạc Hàn muốn thế nào, đâu phải thứ cô có thể kiểm soát.

“Cảm ơn gì chứ, đi thôi, cùng xuống xem.”

Do dự mấy giây, Kiều Yên Như vẫn đi theo cô ta xuống lầu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play