Một lát sau, cô mở cửa phòng, hành lang dài chỉ có vài ngọn đèn yếu ớt, không gian tối tăm và quỷ dị.
Trước tận thế, nơi này từng là khách sạn năm sao. Sau khi ở bên Thẩm Lạc Hàn, cô dọn vào căn phòng tổng thống này cùng hắn, nhường lại giường ngủ cũ cho người khác.
Phòng bên cạnh chính là nơi ở của người anh em thân thiết nhất của Thẩm Lạc Hàn — Quý Viễn Trầm.
Kiều Yên Như có chút sợ hắn. Đừng nhìn hắn suốt ngày mặt mày tươi cười, thật ra là người cực kỳ tàn nhẫn.
Hơn nữa, hắn rất ghét những người không có năng lực, kéo người khác tụt lại phía sau. Chính là kiểu người như cô.
Vì vậy, mỗi lần thấy hắn, cô đều cố gắng tránh thật xa.
Cô nhìn đồng hồ treo tường bảy giờ tối, vừa đúng lúc ăn cơm chiều.
Từ sau tận thế, lương thực trở nên vô cùng quý giá. Trong căn cứ, chỉ những dị năng giả mạnh mới có quyền ăn cơm chiều.
Thời gian đầu, cô đã quen với việc không ăn tối. Từ khi được Thẩm Lạc Hàn thổ lộ, mỗi tối cô đều được ăn bữa cơm nóng hổi.
Chỉ là để tránh rắc rối không cần thiết, cô vẫn kiên trì múc cơm mang lên phòng ăn một mình. Dù sao người ngồi ở bàn ăn đều là dị năng giả có năng lực rất mạnh, cô chỉ là một kẻ yếu, ở đó chỉ thấy ngượng ngập.
Thẩm Lạc Hàn không còn cách nào với cô, đành để mặc cô.
Tuy rằng cô đã là người bên cạnh nhân vật đứng đầu căn cứ, nhưng Kiều Yên Như vẫn giữ mình tỉnh táo, thường xuyên đi giúp việc, chỉ là nhẹ nhàng hơn lúc trước một chút.
Sau cuộc ân ái buổi chiều, bụng cô đã đói đến không chịu nổi.
Vừa đóng cửa phòng, cô đi men theo hành lang dài, chuẩn bị xuống lầu lấy cơm mang lên.
Chưa đi được nửa hành lang, một bóng người cao lớn xuất hiện từ phía trước, gần như hòa vào bóng tối.
Kiều Yên Như khẽ run. Hình như là…Quý Viễn Trầm.
Hắn bước đi không nhanh không chậm, hướng thẳng về phía cô. Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, bóng dáng cao lớn ấy khiến cô cảm thấy bất an.
Cô định giả vờ như không thấy, bước tránh sang bên, nhưng khi vừa đi ngang qua thì cổ tay phải đột nhiên bị nắm chặt.
Kiều Yên Như giật mình, dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ kinh ngạc.
Hai người đứng trong một góc tối không có ánh đèn, cô chỉ lờ mờ thấy được nét mặt của Quý Viễn Trầm, nhưng lại không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.
“Anh Trầm?” cô nhẹ giọng gọi.
Rất nhanh sau đó, cổ tay cô được buông ra. Quý Viễn Trầm đưa hộp cơm trong tay trái cho nàng.
“Tiện đường mang lên cho cô.”
Kiều Yên Như thở phào nhẹ nhõm. Cô còn tưởng mình đã đắc tội với hắn, sợ hắn nhân cơ hội ra tay giết người diệt khẩu.
Cô nhận lấy hộp cơm, sờ thử, vẫn còn ấm.
Thuận miệng hỏi: “Là Lạc Hàn nhờ anh mang lên à?”
“Ừm.” Quý Viễn Trầm đối diện với cô dường như rất ít khi nở nụ cười.
Kiều Yên Như cho rằng hắn thật sự rất ghét mình, ghét đến mức không thể duy trì cả vẻ mặt hòa nhã.
“Cảm ơn.” cô không dám nói nhiều, cũng không có ý định bắt chuyện làm quen.
Nói xong lời cảm ơn, cô xoay người trở về phòng. Nghe tiếng bước chân phía sau vang lên đều đều, cô đi nhanh hơn.
Dù sao cô chính là kiểu người mà Quý Viễn Trầm ghét nhất, vẫn nên tránh xa thì hơn. Nhỡ một ngày nào đó hắn nổi giận rồi ném cô vào bầy tang thi, đến lúc đó có nói lý với ai cũng vô dụng.
May mà còn có Thẩm Lạc Hàn, chắc hắn cũng không tuyệt tình đến mức ấy.
“Cạch.” Cánh cửa phòng phía trước đóng lại, bóng dáng mảnh mai biến mất sau cánh cửa.
Dưới ánh đèn, thân hình Quý Viễn Trầm đứng yên bất động, tay phải như vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại lúc nãy, dần dần siết lại thành nắm đấm.