Eđit: Cà Bông 🐡

Beta: Tắc Linh 🦉

______________

Nhắc đến “trị liệu đặc biệt”, y tá trưởng liền nở một nụ cười âm u, rõ ràng đây tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.

Vừa dứt lời, bà ta bắt đầu đi lại trong phòng, ánh mắt quét qua từng người. Bất ngờ, bà ta tiến lại gần Cố Chiến, mặt đối mặt hỏi:

“Cho nên, bình thường cậu ổn chứ?”

Sắc mặt Cố Chiến tái nhợt… Trên người y tá trưởng tỏa ra mùi hôi thối ủ mục, hàm răng dưới lại ngả vàng kỳ quái, kẽ răng còn có thứ gì đó như sâu đang ngọ nguậy.

Cố Chiến hoàn toàn không muốn “tiếp xúc thân mật” kiểu này với y tá trưởng, toàn thân nép sát vào bức tường.

Vốn dĩ khuôn mặt cậu mang vẻ xa cách, lãnh đạm, giờ bị ép chặt vào tường lại càng toát lên dáng vẻ một mỹ nhân yếu ớt khiến người khác nhìn mà thương xót.

【 Vợ tui đáng thương quá, bị NPC nhằm vào rồi… Chắc chắn là sợ lắm 】

【 Vào lòng tui nè, vợ ơi để tui bảo vệ cậu 】

【 ??? Mấy người không sao chứ? Hồi nãy còn chê đẹp thôi thì vô dụng 】

【 Vô dụng thì vô dụng, miễn đẹp là được 】

【 Mỹ nhân xinh đẹp ai mà không thích? Nếu tui ở cùng phó bản với cậu ấy thì nhất định không nỡ để cậu ấy chịu ấm ức như vậy 】

【 NPC cũng biết chọn quả mềm để bóp mà, thấy ai nhát nhất thì hù dọa 】

【 Hồi tui chơi phó bản này, cũng bị y tá đó hù một trận, sợ tới mức đấm luôn một phát 】

【 ??? Đánh NPC? NPC biết ghi thù đấy! Sao mà còn sống ra được vậy? 】

【 Chém gió chứ gì! Ai chả biết chém gió 】

Y tá trưởng dường như rất hài lòng với phản ứng của Cố Chiến, không nói thêm gì nữa, đứng thẳng người bắt đầu đọc câu hỏi khảo nghiệm.

“Câu hỏi thứ nhất: Nếu đang tắm trong phòng tắm, trước mặt là một chậu nước đầy, cậu sẽ chọn dùng muỗng múc nước ra? Hay là dùng chậu để múc?”

Câu hỏi vừa được đưa ra, người đàn ông đã từng nói chuyện với Cố Chiến lập tức giơ tay:

“Câu này tôi biết! Đương nhiên là mở nút chặn rồi để nước tự chảy ra!”

Y tá trưởng cười như không cười liếc nhìn hắn một cái, rồi ghi một dòng vào sổ: “Rất tốt, trả lời đúng.”

【 666, không hổ là Văn ca 】

【 Có gì mà phải tung hô? Trò đùa này ai mà không biết chứ? 】

【 Mới đúng một câu thôi mà 】

“Câu thứ hai: Nếu tôi có một hộp diêm, một cây nến và một cái đèn dầu, khi tôi thắp nến và đèn dầu lên rồi rời khỏi phòng, xin hỏi, lúc quay trở lại, thứ đầu tiên tôi tắt sẽ là gì?”

Có tiền lệ của Văn ca, lập tức có người cướp lời:

“Đương nhiên là ngọn nến! Làm sao mà là đèn dầu được!”

Y tá trưởng liếc hắn một cái nhưng không đáp lại.

Người kia lập tức nhận ra mình trả lời sai, vội sửa lại: “À không! Tôi biết rồi, là que diêm!”

Y tá trưởng nói: “Xin lỗi, cậu đã trả lời sai nên không còn quyền trả lời câu này nữa.”

Vừa dứt lời, bên cạnh liền có người khác giành đáp: “Là que diêm!”

“Rất tốt, trả lời đúng. Cộng một điểm.”

Người vừa bị cướp lời tức đến đỏ mặt, nhìn sang người đã cướp: “Đó là câu trả lời của tôi! Sao cậu lại cướp?!”

Người cướp đáp cũng chẳng nhượng bộ: “Cậu đã bị loại khỏi câu hỏi này rồi mà, không nghe thấy à?”

Thấy cả hai sắp cãi nhau, y tá trưởng lạnh giọng nói:

“Trong bệnh viện cấm ồn ào.”

Tấm ga trải giường còn vương máu bên cạnh thi thể người chơi bị bóp chết vẫn còn đấy, gương mặt y tá trưởng dính đầy vết máu, khí thế áp bức cực mạnh khiến cả hai lập tức ngậm miệng, rúc vào tường.

Y tá trưởng bắt đầu đọc câu hỏi thứ ba.

Câu hỏi thứ ba cũng là một loại đố mẹo, nhưng ai hiểu được quy luật thì sẽ trả lời rất nhanh.

Buổi khảo nghiệm vẫn đang tiếp tục. Trên bảng điểm, điểm số của các người chơi đều tăng dần.

Chỉ riêng Cố Chiến là điểm vẫn giậm chân tại chỗ.

Lúc này, mọi người mới phát hiện – hình như từ đầu tới giờ cậu ấy không hề có ý định tham gia trả lời.

Cố Chiến đứng ở hàng cuối cùng, sắc mặt càng lúc càng tái, quấn chặt lấy bản thân, cố gắng không chạm vào bất kỳ ai xung quanh.

Đến cả khán giả trong livestream cũng nhận ra sự bất thường.

【 Tân thủ này… có vẻ không ổn lắm 】

【 Nghĩ kỹ lại thì, trừ lúc mới đầu nói chuyện với cô gái kia, cậu ấy chưa từng giao tiếp với ai 】

【 Xong rồi, chẳng lẽ cậu ấy mắc chứng sợ xã hội? 】

【 ???? Hơi quá nhưng lại hợp lý một cách kỳ lạ 】

Khoảng mười phút sau, phần trả lời kết thúc.

Một câu đúng được tính một điểm, đúng ba câu thì đạt tiêu chuẩn.

Tổng cộng có bảy người, chỉ riêng Cố Chiến là không đủ tiêu chuẩn… Hơn nữa, một câu cũng không đúng.

“Rầm!” – Y tá trưởng đóng sổ ghi điểm lại: “Tốt lắm. Chỉ có một người không đạt tiêu chuẩn. Người đó, đi theo tôi.”

【 Vào tuyến đơn rồi 】

Khi livestream phó bản, nếu người chơi phải hoạt động một mình, hệ thống sẽ tự mở một phòng live stream cá nhân tương ứng.

Thông thường, khán giả chỉ chọn theo dõi người mình quen hoặc thấy tiềm năng.

【 Sao nhiều người theo vào vậy? 】

【 Tân thủ này không trả lời một câu nào, chắc phát hiện manh mối nên cố tình nhường đấy? Tôi thấy cậu ta có tiềm năng, vào xem thử 】

【 Phi! Rõ ràng là thấy người ta đẹp rồi theo vào, dơ dáy 】

【 Ha ha ha dù gì cũng đoàn diệt cả, nhìn cho đẹp mắt thì có sao đâu? 】

【 Không có ý gì khác, chỉ là thấy đám fan Văn ca chướng mắt, giờ chắc không còn nữa rồi, yên tĩnh thật 】

“Đi nhanh lên.”

Y tá trưởng thúc giục trong hành lang.

Cố Chiến bất đắc dĩ đi theo. Quẹo qua một khúc cua, y tá trưởng bất ngờ nói:

“Vào đi.”

Trước mặt là cửa một phòng bệnh. Cậu còn chưa kịp nhìn bên trong có gì thì đã bị đẩy mạnh từ phía sau.

Không kịp đề phòng, Cố Chiến ngã lăn vào phòng, nằm sõng soài trên mặt đất.

Vừa ngẩng đầu, cậu lập tức nhận ra nơi này vô cùng quen mắt – ở giữa là một bàn mổ lớn, phía trên treo một chiếc đèn mổ to tướng.

Đây chẳng phải là căn phòng lúc cậu vừa tỉnh lại sao?

Chưa kịp đứng dậy, y tá trưởng đã túm lấy cổ tay cậu, mạnh mẽ kéo cậu lên khỏi sàn, rồi ấn mạnh xuống bàn mổ.

Làn da Cố Chiến trắng đến mức chỉ cần một lực nhẹ cũng để lại vết đỏ. Khi bị ép xuống bàn, hai chân cậu giãy lên một cái, khiến phòng livestream ngập tràn làn đạn:

【 ??? 】

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play