Tỳ nữ bên cạnh đưa khăn gấm cho nàng, nghẹn ngào nói: “Di nương, người đừng khóc hỏng thân thể, tiểu chủ tử trên trời có linh thiêng nhất định không muốn thấy người thương tâm khó chịu như vậy.”
Sở thị cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: “Đúng vậy, người chết không thể sống lại, muội muội đừng vì vậy mà liên lụy đến thân thể.”
“Ngũ biểu tẩu...” Dương biểu cô lau đi một giọt nước mắt dưới hàng mi, vẻ mặt ai oán nói: “Ta từ nhỏ đã rời nhà, luôn luôn một mình, vất vả lắm mới có cốt nhục lại bị người ta hại, muốn tìm một người thân nói chuyện cũng không có...”
Sở thị thở dài: “Nếu như ngươi gả gần thì đi lại cũng tiện, Phủ Nguyên xa như vậy, đi tới đi lui mệt mỏi, thật là khổ cho ngươi.”
“Đúng thế, nô tỳ nói một câu vượt quá giới hạn, di nương như vậy là quá không yêu quý bản thân rồi, nếu như nhớ người nhà, chi bằng mỗi năm đón các vị phu nhân và biểu tiểu thư ở nhà đến phủ Nguyên của chúng ta chơi một chuyến, ngũ biểu phu nhân thấy thế nào?” Tỳ nữ bên cạnh Dương biểu cô cười tươi rói, ánh mắt hướng về Sở thị, ánh mắt của Dương biểu cô cũng tha thiết hẳn lên.
Sở thị ngẩn người, nhìn hai đứa con gái ngoan ngoãn đứng bên cạnh, cười nói: “Thu nhi đến tuổi nói chuyện hôn sự không tiện ra ngoài, Sam nhi lại là một đứa thích náo loạn, đi rồi lại thêm phiền phức cho ngươi.”
Phó Vân Sam quýnh, hình tượng của trong lòng nương nàng, nàng lại là một đứa nhỏ thích náo loạn...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT