Mặt Vệ Cửu đột nhiên đỏ bừng, đưa tay muốn đẩy nàng ra, nhưng không ngờ cánh tay vươn ra giữa chừng bị cô bé ôm lấy, cắn một cái: “Hít!” Đau!
“Ngươi tuổi chó à?”
Cô bé chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Sở thị đang ôm Tam tỷ khóc, ngẩng đầu lên nở nụ cười thật tươi với Vệ Cửu: “Phải.”
Nhìn nụ cười thuần khiết không chút tạp chất ấy, nhìn đôi mắt đen láy trong veo như nước có thể nhìn thấy đáy ấy, Vệ Cửu ngẩn người rất lâu, mới bực bội rút tay mình ra, gõ một ngón tay lên đầu cô bé, miệng lẩm bẩm: “Đúng là một nha đầu ngốc nghếch đần độn, may mà không sinh ra trong cung.”
Nếu sinh ra trong cung, tính cách này e rằng ngay cả một tuổi cũng không sống nổi!
Hắn ngẩng đầu nhìn về một nơi nào đó trong cung, đáy mắt lướt qua một tia mất mát và bi thương.
“Đại ca ca đừng khóc, Uyển Nhi kể chuyện cười cho huynh nghe.” Cô bé kiễng chân cũng không với tới mặt hắn, đành kéo vạt áo hắn sốt ruột: “Ngày xưa có một người cha ôm con trai đi chợ, rất nhiều người chế giễu con trai ông ấy xấu xí, người cha nghe xong rất buồn. Một lão gia bán táo vỗ vai ông ấy: ‘Huynh đệ đừng buồn, lấy một quả táo cho khỉ ăn đi! Thật đáng thương, đói đến nỗi không còn lông nữa rồi!’ Hi hi…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT