Lâu Trọng vươn tay kéo nàng lại, ra hiệu cho Vệ Cửu đang nghe thấy động tĩnh quay đầu lại bắt mạch cho nàng. Vệ Cửu cau mày, nhìn Phó Vân Sam bĩu môi: “Thật là yếu ớt, chút gió lạnh này cũng không chịu được, ngươi lớn lên kiểu gì vậy?”
“Sao nhiều lời vô nghĩa thế?!” Lâu Trọng trừng mắt nhìn hắn, hắn rụt cổ lại, nắm lấy tay trái của Phó Vân Sam, sờ một lúc rồi buông ra, vẻ mặt kỳ lạ nhìn Phó Vân Sam từ trên xuống dưới, lắc đầu: “Gầy như vậy, chắc chắn kén ăn không chịu ăn uống đàng hoàng, chả trách thể chất yếu như thế!”
“Ta không sao.” Phó Vân Sam đẩy tay Lâu Trọng ra, còn muốn đi tiếp, bị Vệ Cửu đứng chắn phía trước chặn đường: “Lục ca, nàng ấy bị hàn phong xâm thể, không thể chịu thêm gió lạnh nữa, nếu không, phiền phức sẽ lớn lắm!”
“Ta đưa nàng ấy về Tụy Ngọc Cung, đệ tiếp tục theo dõi, hễ có tin tức liền phái người đưa tới.” Lâu Trọng vươn tay lại nắm lấy tay Phó Vân Sam, dặn dò Vệ Cửu.
Chưa đợi Vệ Cửu mở miệng nói chuyện, Phó Vân Sam đã lắc đầu, bướng bỉnh nói: “Ta muốn đi theo, ta muốn nhìn thấy bọn họ bình an!”
"Haiz…” Vệ Cửu hừ một tiếng, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi có biết mình là thể chất âm hàn không? Bình thường bị cảm lạnh phát sốt đều phải đặc biệt cẩn thận chú ý, huống chi là thời tiết như bây giờ, ngươi đã chịu gió lạnh hai ba canh giờ rồi, chịu thêm nữa, cái mạng nhỏ này của ngươi e là…”
“Ta nói không sao là sẽ không sao!” Phó Vân Sam lách qua Vệ Cửu, đi về phía trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play