Từ đầu đến cuối, Phương Chi Hành lạnh mắt bàng quan không nói một lời, đợi Phó Minh Lễ nói hôn sự xóa bỏ mới phất tay áo rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương lão gia dẫn Phương Chi Hành đến cửa tạ tội, Phó Minh Lễ trả lại tín vật đính hôn, Phương lão gia lệnh Phương Chi Hành quỳ xuống tạ tội, Phó Minh Lễ ngăn lại: “Có duyên vô phận thôi, Phương huynh không cần trách cứ nhiều.”
Phương lão gia cảm thán một phen, cuối cùng là không mặt mũi ở lại lâu, dẫn con trai rời khỏi Phó gia.
Phó Minh Hiếu nghe nói Phương lão gia đến từ hôn, đến phòng khách, muốn xác thực hôn sự của Phương Chi Hành và Phó Nghênh Xuân, Phương lão gia cười nhạt luôn nói sang chuyện khác, đến khi ra khỏi cửa, cũng không chịu đồng ý với Phó Minh Hiếu.
Phó Minh Hiếu dĩ nhiên tức giận muốn phát tác với cả nhà Phó Minh Lễ, không chỉ bữa sáng bữa trưa không cho ăn, ngay cả bữa tối cũng không có một miếng, Phó Minh Lễ nhìn nội viện khổ than, Sở thị đau lòng con, không khỏi nước mắt tuôn rơi: “Nhà chúng ta rốt cuộc có điểm nào không phải với bọn họ? Có chuyện thì cứ chĩa vào người lớn chúng ta đi, tại sao ngay cả con nít cũng không tha!”
“Nếu như phân gia thì tốt rồi, chúng ta tự mình kiếm tiền nuôi gia đình, cho dù tiền học của cha đều nộp lên, chúng ta cũng sẽ không đói như vậy...” Phó Tư Tông chậm rãi nói.
Phó Tiễn Thu cũng nhìn thẳng Phó Minh Lễ.
Tiểu Bát bĩu môi: “Cha, con đói...”
Phó Vân Sam không mở miệng, thật ra trong lòng nàng ôm mười lượng bạc, hoàn toàn có thể mua đồ ăn bù đắp cho gia đình, nhưng nàng không muốn cũng không thích, nàng muốn để người nhà nhìn rõ ràng người Phó gia đối xử với bọn họ như thế nào, để bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng dựa vào Phó gia!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT