“Cái gì?” Phó Vân Sam tiến lên một bước tóm lấy vạt áo trước của Vệ Cửu, không màng thân phận trường hợp, vội vàng hỏi: “Hai đứa trẻ đâu? Cháu trai và cháu gái của ta đâu?!”
Vệ Cửu lắc đầu: “Các thị vệ không phát hiện ra dấu vết của đứa trẻ.”
Phó Vân Sam buông tay, cắn môi, sắc mặt tái nhợt dần dần khôi phục trấn tĩnh, nhấc chân tiến vào Tụy Ngọc Cung.
Bên trong Tụy Ngọc Cung, Hoa Anh lâu.
Một nhà Phó Minh Lễ sắc mặt tái nhợt ngồi trong phòng Bạch Hân Nguyệt, trên nhuyễn tháp đặt hai cái chăn bông nhỏ bọc trẻ con mà nhũ mẫu cởi ra lúc cho bú, Phó Tiễn Thu ngây người nhìn chằm chằm chúng, bất động.
Nhìn thấy Phó Vân Sam, Lâu Trọng và Vệ Cửu đi vào, nàng đột nhiên đứng dậy bổ nhào về phía Phó Vân Sam: “Sam Nhi, có tin tức gì chưa? Có phải tìm được rồi không?” Nàng vượt qua muội muội nhìn Lâu Trọng và Vệ Cửu hai người, phát hiện trong tay hai người trống rỗng như không, người phía sau cũng không có gì, ánh mắt lập tức ảm đạm, thoáng chốc lại khôi phục dáng vẻ lúc nãy, máy móc buông lỏng tay đang nắm lấy Phó Vân Sam, chậm rãi xoay người trở lại bên nhuyễn tháp ngồi xuống, đưa tay ôm hai cái chăn bông nhỏ vào lòng.
Ngọc Phi và Bạch Hân Nguyệt nhìn thấy ba người đi vào, cũng vội vàng nghênh đón, Ngọc Phi nói: “Húc Nhi, Lạc Nhi, bên ngoài có tin tức gì không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT