Phó lão gia tử ánh mắt động đậy, lắc đầu nói: “Sam nha đầu, ngươi đừng có nhúng tay vào, về phòng đi.”

“Sam nha đầu, Tam Lang ca ngươi tận mắt nhìn thấy, bọn họ rõ ràng là có một chân. Ngươi bảo ai làm chủ cũng vô dụng thôi.” Thôi thị há cái miệng rộng, cười hì hì. 

“Hôm qua ta cũng thấy Tam bá nương và biểu thúc nói chuyện ở đầu thôn… xung quanh không một bóng người, Tam bá nương, người có phải cũng có một chân với biểu thúc không!” Phó Vân Sam lạnh giọng ngắt lời Thôi thị. 

Thôi thị ngẩn ra, thấy Phó Minh Trung trừng mắt nhìn mình như muốn ăn thịt người, cười trừ lùi về sau: “Bọn ta chỉ… nói vài câu thôi. Đâu có… một chân gì, con nha đầu này ăn nói sao mà không dễ nghe thế. Không cho ta nói thì ta không nói nữa, ta đây chẳng phải cũng là suy nghĩ vì Phó gia sao, thật là…”

Phó Vân Sam cười lạnh, bướng bỉnh kéo vạt áo Phó lão gia tử, nàng biết, hôm nay Phó lão gia tử nhất định phải mở miệng. Nếu không, Phó Minh Hiếu thật có thể làm ra chuyện bỏ thai đuổi người!

“Gia, cháu và đệ đệ còn nhỏ, chúng cháu cần nương…” Sống mũi cay cay, nước mắt trong nháy mắt làm nhòe tầm mắt của nàng. 

Phó lão gia tử “Haiz” một tiếng, đưa tay xoa đầu nàng: “Nha đầu, nương con… hành vi không đoan chính… Phó gia ta nếu dung túng loại người như vậy, sau này còn mặt mũi nào mà đứng chân ở Song Hà Phô này nữa?”

“Cha, người và nương cứ về nghỉ ngơi trước đi, con lát nữa sẽ xử lý ổn thỏa, bảo đảm không xảy ra sai sót gì.” Phó Minh Hiếu cười gỡ tay Phó Vân Sam ra, đỡ Phó lão gia tử, rồi ngẩng đầu gọi người: “Nhị bá nương của tụi nhỏ, ngươi cũng đỡ nương về hậu viện đi, bảo đại tẩu nấu đồ ăn mang tới, nhanh lên đừng chậm trễ việc. Không thấy cha nương đều ghê tởm rồi sao?”

“Ghê tởm” là phương ngữ Lạc Biên Phủ, ý là ghét bỏ ghê tởm một loại đồ vật hoặc người nào đó. 

Phó Vân Sam tim lạnh kinh hãi, phụ tử Phó gia này thật sự đủ tàn nhẫn! Một kẻ coi thể diện lớn hơn trời, một kẻ hận nhà nàng không tan cửa nát nhà!

“Gia, hài tử vô tội, đệ đệ trong bụng nương chính là huyết mạch của Phó gia đó! Người thế nào cũng phải giữ lại đệ đệ, đợi cha trở về…” Phó Vân Sam nghiến răng nói. Đó chính là cháu trai ruột của người đó, lão gia tử!

Phó Minh Hiếu mở miệng: “Sam nha đầu, con nói lời ngu ngốc gì vậy, Phó gia chúng ta sao có thể giữ lại huyết mạch của tiện nhân như nương con! Ai biết đó có phải là đứa nhỏ của Phó gia hay không.”

Phó lão gia tử chỉ hơi nhướng mày, lạnh lùng liếc nhìn gã nam nhân bỉ ổi, quay đầu đi về phía hậu viện sảnh đường. 

“Được! Nương tuổi này mà phá thai chẳng khác nào lấy mạng của bà. Nếu đã như vậy, đằng nào cũng không thoát khỏi một chữ chết. Chi bằng, để người trong thôn đến phân xử phải trái đi! Tỷ, tỷ đến nhà Vương thẩm nói rõ tình hình, nhờ thẩm ấy giúp mời người trong thôn đến, rồi nhờ Vương thúc mời lý chính đến, cứ nói Phó gia chúng ta muốn coi mạng người như cỏ rác, mời ông ấy đến làm chủ!” Đường này không thông, Phó Vân Sam lập tức quyết định, lung lay đứng dậy, lau đi nước mắt trên mặt, quay đầu nói. 

“Được!” Phó Tiễn Thu hai mắt đẫm lệ đã sớm khô khốc, toàn thân run rẩy nhưng sau khi nghe thấy lời của Phó Vân Sam thì nhanh chóng phản ứng, tiếng vừa dứt, người đã vụt ra khỏi bình phong, chạy ra ngoài cửa. 

“Cản nàng lại!” Phó Minh Hiếu quát một tiếng!

Phó Vân Sam vươn tay túm lấy cái cuốc ở góc sảnh đường, giơ lên đỉnh đầu, vừa vặn dừng lại ở chóp mũi Phó Minh Hiếu: “Ai dám động!” Vẻ mặt đó như đang nói, ai mà tiến lên một bước nữa là nàng chém đó!

Mọi người kinh hãi lùi lại. 

“Khốn kiếp! Còn không mau buông cuốc xuống, ngươi là cái thứ nghịch tử phạm thượng, lúc nãy đáng lẽ phải xử lý ngươi rồi! Con cái dạy thành như vậy, ta xem cha ngươi trở về ăn nói thế nào?” Phó Minh Hiếu giận dữ quát lớn. 

Trong ngực bỗng nhiên đau nhói một trận, tay Phó Vân Sam run rẩy suýt chút nữa không cầm chắc cái cuốc: “Đại bá, các người ức hiếp cha ta không có ở nhà, vu oan cho nương ta, hại ta bị thương. Ta cũng muốn biết cha ta trở về rồi, các người sẽ ăn nói với cha cháu như thế nào!” Vừa nói, vừa khoa tay múa chân đưa cái cuốc lại gần trán Phó Minh Hiếu!

“Được… được rồi hài tử ngoan, chúng ta đây cũng là vì tốt cho các ngươi thôi, có một người nương như vậy các ngươi cũng mất mặt chứ, hôn sự của tỷ ngươi cũng đã nói xong, sắp đính hôn rồi, nếu đối phương biết tỷ ngươi có một người nương như vậy, vậy thì hôn sự của tỷ ngươi hỏng mất…” Hai mắt Phó Minh Hiếu đảo theo cái cuốc, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống nhưng không dám lau. “Hơn nữa, cha ngươi dù sao cũng là một tú tài, hưu nàng rồi, biết đâu còn có thể cưới một phòng tốt hơn không chừng…”

“Nương ta trong sạch! Cha ta sẽ không hưu nương ta!” Phó Vân Sam chịu đựng từng đợt đau nghiến chặt đôi môi tái nhợt, run run tay, mắt thấy sắp rơi xuống, Phó Minh Hiếu kinh hãi kêu to: “Được, được, cha ngươi sẽ không hưu nương ngươi…Cha, cha ơi…”

Phó Vân Sam hơi nheo mắt, gọi cha à, nàng còn sợ hắn không gọi ấy chứ. Lão gia tử chẳng phải muốn giao mọi chuyện cho Phó Minh Hiếu toàn quyền xử lý sao? Nàng ngược lại muốn xem hắn tiếp theo sẽ xử lý như thế nào?

Phó lão gia tử dừng bước quay đầu lại, trong giọng nói mang theo một tia tức giận: “Sam nha đầu, buông cái cuốc xuống! Đó là đại bá của ngươi, để người khác nhìn thấy thì ra thể thống gì? Thể diện của Phó gia chúng ta còn cần nữa không?”

Thể diện? Vì cái thể diện không đâu vào đâu mà muốn bức tử nương nàng, giết chết đệ đệ/muội muội còn chưa ra đời của nàng? Thật nực cười!

“Cháu không buông, cháu buông hắn sẽ hại nương cháu! Cháu không cần thể diện gì hết, cháu chỉ cần nương cháu…”

Phó lão gia tử nhíu mày, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không tán thành: “Con bé này, thật là không hiểu chuyện. Sao nói với ngươi không thông vậy, chuyện này không phải ngươi nên quản, nương ngươi nàng ta đức hạnh có thiếu sót…”

“Là biểu thúc! Nương cháu trong sạch! Dương biểu thúc, ngươi mà còn không nói thật, lát nữa lý chính đến, ngươi coi chừng chịu không nổi đâu!”

Gã nam nhân bỉ ổi trong bóng tối vội trừng mắt: “Sam điệt nữ, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói lung tung, rõ ràng là nương ngươi cô đơn hiu quạnh, chê cha ngươi,  muốn cùng ta gian díu, ta không đồng ý nên mới đuổi đánh ta…” Vẻ mặt mang theo một tia đắc ý. 

Vết thương trong ngực Phó Vân Sam đau đớn co rút nhưng chỉ cố gắng đè nén mà nở một nụ cười lạnh: “Đã như vậy, chúng ta ra công đường đối chất một phen ngươi dám không?!”

Nghe nói phải ra công đường, mắt Dương thị nam đảo một vòng, bĩu môi: “Ai muốn cùng ngươi ra công đường, loại dâm phụ như nương ngươi cho ta, ta còn không thèm, đến lúc đó dính lấy ta thì sao? Trời biết trong bụng nàng ta là giống hoang của ai!”

“Khang nhi nói đúng, ai biết trong bụng nàng ta mang thai là dòng giống của ai?” Phó lão thái thái Dương thị nhìn Phó lão gia tử, cuối cùng cũng mở miệng biện hộ cho cháu trai mình, thấy Phó lão gia tử không có động tác gì, lại nói thêm một câu: “Loại bà nương bại hoại gia phong, mất mặt này biết đâu đã sớm tư thông với người ta…”

“Ha ha.” Phó Vân Sam thật sự tức đến bật cười, đây là một đám thân thích cực phẩm đến mức nào. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play