Phó Minh Lễ ngẩn ra, liếc nhìn Dương thị đang trừng mắt lạnh lùng với hắn và Phó lão gia tử mặt không biểu cảm, đáy lòng lạnh lẽo, khẽ cười: “Biết ba vị ca ca cố ý trở về cùng cha mẹ đón trung thu, ta sao dám quấy rầy hảo ý của các huynh trưởng!”
Phó Minh Hiếu nghẹn lời, mày dần nhíu lại, rõ ràng là tức giận.
Phó Vân Sam ngoài ý muốn nhìn Phó Minh Lễ, giữa mày thoáng qua một tia ý cười, lão cha nhà mình khi nào nói chuyện lại mang theo gai nhọn như vậy? Bất quá, nàng thích!
Phó Minh Đễ cũng là ngoài ý muốn nhìn Phó Minh Lễ, cười như không cười nói: “Phân gia rồi, Ngũ đệ nói chuyện càng ngày càng sắc bén.”
“Không dám so với Nhị ca.” Phó Minh Lễ cười nhạt, Phó Minh Đễ nheo mắt, ánh mắt có chút lạnh lẽo: “Ngũ đệ lời này là có ý gì?”
“Nhị ca có ý gì, ta dĩ nhiên là có ý đó!” Phó Minh Lễ sắc mặt thản nhiên, một thân khí tức xa cách lạnh lùng khiến Phó Minh Đễ ám cau mày, bất quá trong nháy mắt, hắn liền giãn mày ra, trên mặt treo nụ cười, giơ tay vỗ vỗ vai Phó Minh Lễ: “Lão Ngũ, Nhị ca biết ngươi còn đang tức giận vì chuyện thi hội, kỳ thật, ta và Đại ca cũng là vì tốt cho ngươi…”
Sở thị nhíu mày, liếc nhìn nhi tử bên cạnh, trên mặt ẩn hiện vẻ giận dữ, bà vốn đã kỳ quái phụ tử bọn họ trở về tuyệt nhiên không đề cập đến chuyện thi hội, vốn tưởng rằng là nhi tử rớt bảng, thương tâm, bọn họ không đề cập tới, dĩ nhiên bà cũng sẽ không chạm vào chỗ đau của nhi tử, lại không biết trong chuyện này còn có chuyện của ba huynh đệ Phó gia!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play