Khi biết tin từ Vương chưởng quầy rằng rau bị cướp, đã là ngày hai mươi tháng Chạp, Phó Vân Sam đang cùng người nhà chuẩn bị hàng cho đợt thương lái rau cuối cùng từ các trấn lân cận, giao lại việc còn lại cho Cố Hoài Dương, Phó Vân Sam ra hiệu Vương chưởng quầy theo nàng vào nhà nói chuyện.
Vương chưởng quầy lấy ra một phong thư từ trong tay áo đưa cho Phó Vân Sam: “Đây là thư từ kinh thành gửi đến bằng bồ câu đưa thư mấy ngày trước, đông gia xem qua đi.”
Có hai phong thư, một phong là Sở Dương Cần viết, trong thư kể hắn chi tiết ngọn nguồn sự việc, lại nói mình bị thương nhẹ, không kịp về nhà ăn Tết, bảo Phó Vân Sam bịa chuyện gì đó để giấu mọi người trong nhà một thời gian, để họ khỏi lo lắng.
Một phong là thư tay của Lâu Trọng, giọng điệu vẫn là pha trò, vài nét bút đơn giản kể về việc gần đây chuột tặc hoành hành ở kinh thành, còn nói xe rau mà nàng vận chuyển đến mục tiêu quá rõ ràng, nên bị bọn đạo tặc cho là vàng bạc châu báu, cướp mất tiêu, hại Sở nhị cữu bị thương!
Sau đó, hắn khoe công lao kể lể việc mình thu lưu Sở nhị cữu như thế nào, tìm đại phu khám bệnh cho bọn họ, sắp xếp chỗ ăn ở dưỡng thương ăn Tết ra sao, viết một tràng dài mới dừng bút, nói đợi hắn điều tra ra chân tướng, cướp lại xe rau, sẽ viết thư báo bình an cho nàng.
Phó Vân Sam xoa xoa trán, để thư sang một bên, tuy rằng cữu cữu không thể về, nhưng xác nhận hắn chỉ bị thương nhẹ, cũng coi như là trong cái rủi có cái may! Mấy xe rau mà thôi, nàng bây giờ không thiếu nhất chính là cái này.
“Đông gia, ngài xem chuyện này...” Vương chưởng quầy lên tiếng hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT