“Đau, mau để chúng ta đứng lên!” Dương thị vừa nhịn đau bị con gái đè, vừa hướng Phó Vân Sam gào khóc. “Phó Vân Sam, ngươi mau thả Hổ Phách ra!”
“Các ngươi cũng biết đau sao? Ta còn tưởng rằng đao chém trên cánh tay Cát Canh, các ngươi sẽ không đau chứ?!” Phó Vân Sam cười, nhìn xuống bọn họ: “A, quên nói cho các ngươi, ta cùng Tư Mệnh học được một chiêu, gọi là phân gân thác cốt thủ, tuy rằng công lực không đủ, nhưng bóp thêm một lát, hẳn là vẫn có thể khiến cho cánh tay này của ngươi tàn phế!” Nói xong, không xác định ngẩng đầu nhìn Tư Mệnh: “Đúng không?”
Trong mắt Tư Mệnh có ý cười, cứng đờ mặt than gật đầu.
Phó Hổ Phách sợ hãi oa oa một tiếng liền khóc: “Ta không muốn làm người tàn phế, ta còn muốn gả đại quan, làm cáo mệnh” “… ô ô… nương, nương cứu con!”
“Phó Vân Sam, ngươi dám?!” Mặt Dương thị trắng bệch, không dám tin nhìn Phó Vân Sam nhéo tay Phó Hổ Phách, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi mau buông tay! Ta là bà nội ngươi, ngươi cái đồ nghiệt tử bất hiếu…”
“Ngươi là bà nội ta sao?” Nụ cười của Phó Vân Sam bỗng nhiên lạnh xuống, ánh mắt sắc bén: “Ngoại trừ chuyện khi còn bé ngươi làm với cha ta, mười mấy năm nay, ngươi đã làm một chuyện nào mà một người làm bà nội nên làm chưa? Nương ta không có ở đây, cha ta cũng không có ở đây, cất cái trò lấy hiếu đè người của ngươi đi!” Nàng ra tay thêm một phần lực, đau đến Phó Hổ Phách trán đổ mồ hôi, thân mình đều khẽ run rẩy, lớn tiếng kêu thảm thiết: “Nương, nương, đau, đau quá…”
Dương thị đau lòng con gái, bị Phó Vân Sam nói như vậy, không dám tự giữ thân phận, vội vàng hạ thấp giọng, vì con gái cầu xin: “Sam nhi, nàng là cô cô ruột của ngươi, sao ngươi nhẫn tâm để tay nàng tàn phế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT