Phó lão gia tử còn muốn nói gì đó, Lý Chính đã nói câu cuối cùng, nhấc chân đi về phía cửa viện: “Phó Nguyên, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hối hận!”
Mấy vị lão giả khác thở dài đi theo phía sau.
Phó Minh Lễ và Sở thị nhìn nhau, không nói gì, xoay người vào phòng Hà thị và Phó Minh Tín, Phó Vân Sam đỡ Phó Cát Cánh cũng đi vào, Phó Diên Vĩ đi theo phía sau, lệ rơi đầy mặt nhìn Phó lão gia tử một cái, trong mắt khó nén thương tâm tuyệt vọng, trước mặt ông ta đóng cửa lại.
Phó lão gia tử đứng tại chỗ nhìn cánh cửa đóng chặt, một lúc lâu sau mới xoay người đi về phía hậu viện.
Không lâu sau, cha Hổ Tử cõng một sọt than củi đến, trong tay còn xách theo một cái lò than, nói là cho nhà tứ thúc đốt trước, không đủ thì đến lấy, Phó Vân Sam cười nhận lấy, ngày hôm đó về nhà liền sai tiểu tư đưa đến một xe than không khói và hai cái lò than, để cho Phó Cát Cánh đặt ở mỗi phòng một cái, hết than nàng sẽ lại đưa.
Ngoài ra còn mua mấy bộ áo bông còn chia áo choàng của tỷ tỷ và mình ra, cho Phó Diên Vĩ và Phó Cát Cánh mỗi người một cái. Quần áo mùa đông mới đặt may cũng tính cả quần áo của cả nhà bọn họ vào. Nói là qua một thời gian nữa sẽ đưa lại cho bọn họ.
Không biết Phó lão gia tử trở về nói gì với Dương thị và Phó Hổ Phách, Phó Hổ Phách khóc lóc đến xin lỗi, tỷ muội Phó Cát Cánh cũng không thèm để ý đến nàng ta. Dương thị cũng không gọi Hà thị nấu cơm, tự mình lặng lẽ nấu cơm xong, ở ngoài cửa gọi Phó Diên Vĩ đi bưng, mỗi bữa đều có trứng có thịt, Hà thị từ từ khỏe hơn, bắt đầu xuống giường hoạt động.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play