“Sam nha đầu, để Hổ Tử đi nhà ta lấy đi.” Lý Chính thở dài, cúi đầu nói với cháu trai: “Hổ Tử, bảo nãi nãi con chuẩn bị đủ dùng mười mấy ngày, trước cứ tĩnh dưỡng thân thể rồi nói sau.”
“Dạ.” Hổ Tử đáp lời, xoay người ba chân bốn cẳng chạy đi.
Phó Minh Tín vừa khóc vừa cười ôm Hà thị vào phòng, đem mấy cái chăn dày trong nhà đều lấy ra đắp lên người Hà thị, Phó Vân Sam nhìn mấy cái chăn mỏng dính như tờ giấy kia, trong lòng thở dài, cái chăn này……
“Nương! Nương…” Phó Diên Vĩ khóc lóc gọi Hà thị, Sở thị không đành lòng, ôm nàng vào lòng.
Lý Chính và lão giả tự nhiên cũng thấy được cái chăn vá chằng vá đụp mỏng như hai lớp da kia, đều không dám tin mà nhìn nhau, liên tục lắc đầu.
Dương thị thấy mấy người Lý Chính, trong lòng có chút sợ hãi, lùi lại, muốn về hậu viện, bị Phó Vân Sam liếc mắt thấy được, đưa mắt ra hiệu cho Lý Chính, Lý Chính nhíu mày, liếc nhìn Dương thị, gõ gõ cái tẩu thuốc trong tay: “Dương thị, đi gọi Phó Nguyên ra đây! Bảo hắn nói xem hôm nay rốt cuộc là chuyện gì?!”
Cái ngữ khí nghiêm khắc này trước nay chưa từng có!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play