Một tiếng kêu này của Phó Minh Hiếu thật đúng là không ai để ý tới hắn!
Chu thị ba người cũng gấp, Chu thị tả hữu nhìn quanh, nhìn thấy ngồi ở vị trí trên Phó lão gia tử, lớn tiếng nói: “Nhị phòng tam phòng, các ngươi đều đi rồi, ai chiếu cố cha mẹ chúng ta? Ai trồng mấy chục mẫu đất kia...”
“Đúng vậy! Lão Nhị lão Tam, các ngươi đi rồi, cha mẹ làm sao bây giờ? Các ngươi trở về, chúng ta có chuyện nói thật tốt!” Phó Minh Hiếu mắt sáng lên, đánh gãy lời Chu thị ném ra một cái mồi nhử khác mà hắn cảm thấy không nhỏ: “Còn có vị trí quản sự trang viên Dương Trang, có không ít người tranh nhau...”
“Cha, thấy chưa?” Phó Minh Đễ dừng bước, quay đầu nhìn Phó lão gia tử, trên mặt như cười như không: “Người phí hết tâm tư mưu đồ vinh hoa phú quý, người ta nhưng một chút cũng không có ý định mời người cùng hưởng! Người còn muốn chấp mê bất ngộ tiếp tục đứng ở bên hắn?”
Phó Minh Hiếu hai mắt lóe lên vẻ hối hận, cười một tiếng: “Lão Nhị, ngươi nói bậy bạ gì vậy!”
“Ta nói bậy?” Phó Minh Đễ xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Phó Minh Hiếu: “Là ai vừa rồi la lối bảo chúng ta ở lại chiếu cố cha mẹ? Hai vợ chồng các ngươi là đã sớm tính toán vứt bỏ chúng ta tự mình đi hưởng phúc rồi hả?!”
“Đế sư phủ loạn như vậy, ta đây là suy nghĩvì cha mẹ vì các ngươi! Sao lại không phân biệt tốt xấu như vậy?” Phó Minh Hiếu biện giải.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT