Có phải là có chỗ nào đó sai sót không?
Cho dù đại thiếu gia từ nhỏ không được nuôi dưỡng ở Đế Sư phủ, nhưng khí chất cao quý trong xương cốt không thể ngăn cản được! Sao có thể giống như nô tài mà cả ngày khom lưng được?
Cho dù ở thôn quê không có nhiều quy củ như vậy, nhưng một cô nương nên đi đứng, hành sự, nói năng như thế nào thì cha mẹ luôn có dạy chứ? Hành vi cử chỉ của vị tiểu thư này nói khó nghe là vô giáo dưỡng, nói khó nghe hơn nữa thì chính là tác phong của kỹ nữ thanh lâu!
Trong lòng đã có ý nghĩ này, Từ ma ma không còn tâm trí nào để ứng phó với mấy nữ tử này, cười nhạt nói lại lời của đại thiếu phu nhân, dẫn Phó Nghênh Xuân về Song Hà Phô.
Nhìn thấy đại thiếu phu nhân ôm Phó Nghênh Xuân khóc lóc thảm thiết, Từ ma ma nảy sinh thêm một tâm tư, lặng lẽ kéo Vinh quản sự đến chỗ ngoặt: “Ngươi có nhìn rõ bát máu kia là của ai không?”
Vinh quản sự ngẩn ra, đáp lời: “Là của đại thiếu gia...” Lời còn chưa dứt thì dừng lại, nhíu mày, đôi mắt nhanh chóng đảo một vòng xung quanh, nhỏ giọng nói: “Từ ma ma, ngài có phải cũng cảm thấy chuyện này có điều kỳ lạ không?”
“Ngươi nhìn ra cái gì?” Từ ma ma ngẩng đầu nhìn hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play