“Lục thúc, ta là cháu ruột của thúc đó, sao thúc có thể để ta đi chết……” Phó Đại Lang gào khóc nhào về phía Phó Minh Nghĩa, nha dịch bên cạnh giơ côn ngăn hắn lại, lạnh giọng nói: “Lùi lại!”
Chu thị bị Phó Đại Lang kéo cho lảo đảo hai bước, lại ôm con trai khóc lớn: “Con ơi là con….”
Phó Minh Lễ ngẩng đầu nhìn Phó lão gia tử, vẻ tuyệt vọng đau khổ trên mặt tan biến hết, chỉ còn lại một phần cay đắng chín phần thờ ơ: “Bao nhiêu năm nay, nợ của cha mẹ, cả nhà chúng ta đã trả hết rồi! Sau này mong rằng vô tướng vô quan (#), con trai cả đời không hối hận!”
(#) Vô tướng vô quan: Không giúp đỡ, không quan hệ
“Ngũ ca……” Phó Minh Nghĩa vội kêu, quay đầu trừng Phó lão gia tử gào thét: “Cha à, cha muốn làm gì vậy hả?! Đại Lang tự mình phạm sai lầm thì phải tự mình gánh chịu! Cha ép Ngũ ca làm gì vậy hả?! Ngũ ca có làm gì sai đâu!”
“Lão Ngũ à! Không thể mà……” Phó Minh Tín thở dài thườn thượt, sắc mặt thảm khổ: “Một gia đình tốt đẹp vì sao lại náo loạn đến mức này vậy hả? Trước đây không phải đều tốt đẹp sao?”
“Tứ bá, nếu cha con đồng ý với Phó lão gia tử, để ca ta thay Phó Đại Lang gánh tội……” Phó Vân Sam khẽ cười với Phó Minh Tín, nói: “Người thấy có tốt không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play