Nhìn vẻ mặt khổ sở ai oán của Phó Minh Lễ, Phó Vân Sam dù biết mình làm đúng, nhưng vẫn không khỏi đau lòng và khó chịu, phụ thân hiền lành của nàng…
“Sam nhi, hay là ngân lượng này chúng ta xuất ra? Dù sao Đại Lang cũng là do ta và phụ thân con nhìn lớn lên, nói không chừng cứu hắn lần này, hắn sau này sẽ thay đổi…” Sở thị nhìn vẻ mặt của trượng phu, trong lòng cũng rất khó chịu.
Đôi mắt Phó Minh Lễ lộ ra một tia hy vọng, Phó Vân Sam bất đắc dĩ cười khổ: “Nương, nhà chúng ta một lúc lấy ra mười vạn lượng bạc, ca ca lại thi đậu cử nhân sắp làm quan, người có nghĩ tới những người ở nhà cũ sẽ làm gì không?”
Không đợi Sở thị và mọi người trả lời, nàng liền nói tiếp: “Bọn họ sẽ không chút do dự nhào lên, nắm chặt nhà chúng ta!”
Cả nhà trợn to mắt.
“Từ chối hay không từ chối không nói, chỉ nói một chút, nếu lần sau nhà cũ lại có người làm ra chuyện như vậy, chúng ta không giúp là bất đễ, giúp…” Nàng ngẩng đầu quét mắt nhìn mọi người một cái, từng chữ từng chữ nói: “Chuyện này đến khi nào mới có hồi kết? Tiền đồ cả đời của ca ca còn cần hay không?! Cả nhà chúng ta chẳng lẽ còn phải trở lại cảnh tượng trước kia lúc nào cũng phải đối mặt với cảnh nhà tan cửa nát?!” Phó Vân Sam dừng lại, ngẩng đầu nhìn “Phụ thân, có một câu con biết nói ra người có thể sẽ khó chịu, nhưng sự thật là như vậy! Người xem, có thể bời vì người đậu tú tài, ca ca con thi đậu đồng sinh mà hận phụ tử người không đi chết, thật sự là đáng để chúng ta dốc hết gia sản đi cứu sao?!”
Sở thị nhìn Phó Minh Lễ, Phó Minh Lễ há miệng không nói nên lời, nửa ngày lẩm bẩm: “Có Đại Lang làm gương, bọn họ…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT