“A! Ý muội là...” Phó Tiễn Thu khựng lại, rồi hiểu ra, hai tỷ muội tâm ý tương thông tìm dây leo trói thỏ đè xuống dưới rau dại, vội vàng chạy xuống núi.
Về đến nhà, vừa vặn gặp Phó Minh Nghĩa ra ngoài, Dương thị đứng ở ngoài cửa viện nói chuyện với hắn, thấy hai người trở về, trên mặt Dương thị lập tức nhuộm một tầng giận dữ, Phó Vân Sam nhanh trí hô một tiếng “Bà nội, Lục thúc.” Khoác giỏ cùng Phó Tiễn Thu chạy vào trong nhà mình.
Dương thị tức tối mắng một câu: “Buổi tối hấp bánh rau dại, còn không mau đi rửa rau dại đi. Chờ ai hầu hạ các ngươi đấy.”
Phó Tiễn Thu cười đáp Dương thị, lấy một nửa rau dại ôm ra cửa, Dương thị lại cùng Phó Minh Nghĩa lầm bầm hai câu mới xoay người về hậu viện.
Ăn xong cơm tối, Phó Tiễn Thu và Phó Vân Sam nhanh tay lẹ chân thu dọn xong bếp núc, trong ánh mắt tức giận không thể không thả người của Dương thị, cười hì hì chạy về ngoại viện, khóa cửa viện, vào nhà.
Phó lão gia tử khi còn trẻ tích góp được không ít tiền, khi cưới Dương thị đã xây một cái viện ở Song Hà Phô là viện tam tiến, từ cổng lớn đi vào nhìn thấy là một khối phù đồ ảnh bích lớn, bên trái và bên phải ảnh bích đều có một cái cổng vòm, từ cổng vòm bên trái đi vào là ngoại viện, có ba gian phòng, theo như Phó Nghênh Xuân nói thì ba gian phòng này gọi là đảo tọa phòng, là nơi người hầu của nhà giàu nghỉ chân khi canh cửa. Từ cổng vòm bên phải đi vào là một hành lang vuông góc, thông thẳng vào nội viện. Ảnh bích và cổng vòm bên trái cách nhau hai mét, là thùy hoa môn đi vào nội viện, nội viện chia thành hai sương phòng đông tây, Phó Minh Hiếu và Phó Minh Đễ ở sáu gian phòng phía đông, Phó Minh Trung ở ba gian bên trái, ba gian còn lại là Dương thị để lại cho lão Lục Phó Minh Nghĩa làm phòng cưới.
(#) ảnh bích: tường xây làm bình phong. Vừa mở cổng là thấy nó nga
(#) tam tiến viện:
Qua nội viện là khoá viện, giữa khoá viện trái và phải là sảnh đường thông nội viện và hậu viện, một nhà Tứ bá Phó Minh Tín ở khoá viện bên trái, khoá viện bên phải để đồ tạp. Phía sau khoá viện là hậu viện và vườn rau, Phó lão gia tử và Dương thị dẫn theo Phó Hổ Phách, Phó Minh Lễ ở hậu viện.
Phó Minh Lễ vẫn luôn ở đảo tọa phòng của ngoại viện, sau khi thành thân, Dương thị tìm thợ nề sửa lại cổng vòm, làm một cánh cửa ra, còn dặn dò Phó Minh Lễ, bình thường phải đóng cửa lại, đóng cửa lại, ngoại viện tự thành một hộ.
Phó Tư Tông được tin của Phó Tiễn Thu, đã sớm thủ ở trong phòng, vừa nghe thấy tiếng cửa viện khóa lại, không khỏi nghi hoặc mở cửa nghênh đón hai người: “Xong việc rồi? Nhanh vậy sao?”
Phó Vân Sam đắc ý ngẩng đầu, Phó Tiễn Thu ở một bên nhìn cười: “Ca, huynh không biết đâu, bà nội hôm nay tức lắm đó, mặt cứ đen xì...”
“Bà nội mắng các con à?” Phó Minh Lễ vừa nghe, vội đứng dậy lo lắng nói.
“Không có.” Phó Tiễn Thu nhịn cười, đem chuyện buổi sáng của Phó Vân Sam nói lại một lần: “Cha, cách này của Sam nhi hay đó, bà nội vừa bắt đầu còn mắng chúng ta, sau thấy chúng ta cứ cười, làm việc lại nhanh lại tốt thì không nói gì nữa. Chỉ là bà nội cả ngày không mắng được người, con thấy bà nghẹn khó chịu ghê...” Nói đến cuối cùng, có chút áy náy nhìn Phó Minh Lễ.
“Các con không làm sai chuyện gì, bà nội vì sao phải mắng các con?” Phó Minh Lễ có chút dở khóc dở cười: “Được rồi, Sam nhi không phải nói có chuyện muốn nói với chúng ta sao? Nói đi.”
Phó Vân Sam cười leo lên giường, ngồi xuống bên cạnh Sở thị, nghiêm mặt nói: “Cha, nương, con có cách chữa khỏi Ngũ thạch tán cho ca!”
Sở thị và Phó Minh Lễ đồng thời ngẩn ra, lát sau, trên mặt hai người đều nở nụ cười mừng rỡ, Phó Minh Lễ từ trên ghế đứng phắt dậy, Sở thị thì nắm chặt lấy Phó Vân Sam: “Sam nhi, con nói thật sao?”
Phó Tư Tông càng là mừng đến mức từ trên ghế nhảy dựng lên, hai mắt nóng rực nhìn Phó Vân Sam.
“Ừm.” Phó Vân Sam gật đầu: “Chỉ cần ca ca có nghị lực này, lại thêm thuốc men, nhất định có thể chữa khỏi! Bất quá...” Liếc nhìn Phó Tiễn Thu, lại nói: “Ca ca nhiễm phải thời gian quá lâu, chỉ riêng thuốc men thôi cũng cần một khoản tiền thuốc khổng lồ, nhà chúng ta...”