“Nghịch tử! Nghịch tử…” Phương lão gia chỉ vào hắn: “Còn không mau tạ lỗi với Phó thúc cùng Lục lang?!”.
“Cha, nhi tử của người là Phương Chi Hành ta, không phải Phó Tư Tông hắn!” Phương Chi Hành tựa hồ khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng liếc nhìn Phương lão gia một cái, xoay người rời đi.
Phương lão gia tức giận đến thở dốc, nhìn bóng lưng của con trai: “Mười mấy năm đọc sách ngươi đều đọc đến đâu rồi?! Ta sao lại nuôi ra ngươi cái loại…”
“Cha, chúng ta về khách điếm thu thập hành lý về nhà thôi? Bọn họ nhất định đang chờ gấp rồi!” Phó Vân Sam kéo Phó Minh Lễ đang muốn tiến lên an ủi người, hướng Phương lão gia cười lạnh: “Phương lão gia không cần để ý, ca ca ta mệnh tốt, không bị Phương Chi Hành hãm hại đến, chỉ là đáng tiếc cho các học sinh bị Phương thiếu gia ngộ thương, khổ cực đọc sách nhiều năm như vậy… Haiz.”
Phương lão gia xấu hổ, chỉ cảm thấy cả đời này không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt đồng nghiệp ngày xưa: “Phó hiền… Phó lão gia, Phương mỗ dạy con không nghiêm, để nó làm ra chuyện sai trái này, Phương mỗ thay nó tạ lỗi với hai vị!”
Vừa nói vừa cúi người thi lễ thật sâu, Phương Chi Hành còn chưa đi xa lập tức dừng bước, dư quang quét đến dáng vẻ cha mình khúm núm, hai tay nắm thành quyền, vẻ âm trầm trong mắt lại tăng thêm vài phần, trừng mắt nhìn thư đồng bên cạnh, thấp giọng mắng: “Các ngươi rốt cuộc là làm việc kiểu gì?!”
“Tam thiếu gia, nô tài đều làm theo lời ngài dặn nói với bọn họ, bên kia cũng nói là truyền đạt lại nguyên văn, tại sao bắt nhầm người nô tài cũng không rõ!” Thư đồng cảm thấy oan uổng, lúc thiếu gia đưa ra chủ ý y đã cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy, nhưng ai bảo hắn là chủ tử y là nô tài chứ?! Y chỉ có thể nghe lệnh thôi!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play