“wao wao... Ca ca lại thi đậu Đồng Sinh rồi...” Tiểu Bát cười hì hì vừa đi vừa la, người đi đường đều hâm mộ cười nhìn một nhà, Tiểu Bát đắc ý kéo tay Phó Tư Tông kêu lên vui mừng.
Phương lão gia nhìn một nhà chậm rãi đi xa, lại liếc mắt nhìn con trai: “Nghe thấy không? Phó Lục Lang ba năm trước thi Đồng Sinh là hạng ba, năm nay là hạng sáu, hắn ở giữa có ba năm không đụng đến sách vở, chỉ nửa năm ôn tập này đã có thể thi tốt như vậy! Ngươi có thể không? Ngươi không thể!” Phương lão gia thở dài một tiếng: “Năm nay mở thêm ân khoa, nói không chừng hắn có thể một đường thi đến thi Điện...”
“Cha, người cũng quá coi trọng hắn rồi, chỉ đọc nửa năm sách mà muốn thi thi Điện, con thấy hắn ngay cảthi Hương cũng không qua nổi...” Phương Chi Hành ánh mắt âm chí nhìn chằm chằm bóng lưng mấy người, trong lòng đối với việc cha mình khen người khác lại biếm thấp mình rất bất mãn!
“Phó gia đại cô nương phẩm mạo đoan trang, biết văn biết chữ, điểm nào không xứng với ngươi?! Hả? Ngươi nhất định phải uổng phí cái mối nhân duyên tốt đẹp này! Sau này có ngày ngươi hối hận!” Phương lão gia tử hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn con trai một cái, lắc đầu bỏ đi.
Phương Chi Hành nhíu chặt mày, nhìn cha đi vào huyện nha, kéo lấy thư đồng bên cạnh, thấp giọng nói: “Tìm người theo dõi kỹ phó gia cho ta.”
Thư đồng gật đầu đáp ứng.
Nhận được tin Phó Tư Tông thi đậu Đồng Sinh, Sở thị và Ngọc thị đều rất cao hứng, vội vàng phái người đưa tin cho Hứa gia và nhạc gia của nhị tức phụ ở trấn trên, còn có Sở lão cha ở Thạch Phật Đường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT