Phó Vân Sam vô hạn sầu não rời khỏi thôn Tam Gian Phòng, trong lúc giãy giụa với việc lão cha nàng thật sự là con ruột của Phó lão gia tử và Dương thị mà về đến nhà, đến hậu viện, Sở thị thấy nàng trở về, cười đi bưng cơm tối: “Sao mà nửa ngày mới về vậy? Ta đã an bài Lâu công tử vào ở viện của Tư Mệnh, bảo vợ Trần Trung làm mấy món ăn kèm đưa qua đó rồi. Con cũng mau lại ăn cơm đi...”
“Nương, cha con thật sự là con của gia gia nãi nãi.” Phó Vân Sam căng thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn thở dài, ngẩng đầu nhìn Sở thị: “Người ta thường nói trúc tốt sinh măng xấu, con thật là lần đầu tiên thấy trúc xấu sinh măng tốt...”
Sở thị ngẩn người, tựa hồ bị lời của Phó Vân Sam làm kinh ngạc, một hồi lâu mới gượng cười: “Cái gì mà trúc xấu măng tốt, toàn nói bậy!” Vừa nói, vừa múc một bát cơm đưa cho con gái, đột nhiên dừng lại: “Sao tự nhiên lại nói đến chuyện này?” Nói xong, lo lắng nhìn Phó Vân Sam: “Con nói cho nương biết, có phải con đã đến Phó gia viện tử tìm gia gia con...”
“Con đâu có ngốc mà đi tìm gia gia hỏi!” Phó Vân Sam cầm đũa gắp một miếng cơm, chọc chọc vào đĩa rau: “Con đi hỏi bà đỡ năm đó đỡ đẻ cho cha, bà ấy tận miệng nói cho con biết.”
Sở thị ờ một tiếng, gượng gạo cười, gắp cho con gái một đũa rau: “Đứa ngốc! Cha con có phải là con ruột của gia gia nãi nãi con hay không cũng vậy thôi, dù sao bây giờ chúng ta đã phân gia, mỗi năm lễ Tết và quần áo bốn mùa cũng không thiếu của họ, bình thường có chuyện nhỏ gì giúp được thì giúp, không giúp được thì không nên giúp...” Bà im lặng thở dài: “Cha mẹ đều có chừng mực.”
Có chừng mực?
Phó Vân Sam lắc đầu, có chừng mực với cảm tính là hai chuyện khác nhau!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT