Phó Vân Sam đang cùng Ngọc thị đút Sở Nhị Di ăn cơm, thấy Bạch Hân Nguyệt hoảng hốt chạy vào, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, Bạch Hân Nguyệt vội vàng kể lại chuyện vừa thấy Phó Minh Trung, Phó Vân Sam rũ mắt suy nghĩ một chút, ngẩng đầu cười: “Thấy thì thấy thôi, dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng giấu không được! Không sao đâu, hắn muốn vào ăn cơm thì cứ để hắn ăn, khách khác thế nào hắn cũng thế ấy, Hân Nguyệt tỷ không cần để ý hắn nhiều như vậy.”
“Vậy nếu hắn hỏi đến chuyện cửa hàng này ta phải nói thế nào?” Bạch Hân Nguyệt lo lắng nói.
Phó Vân Sam liếc nhìn Ngọc thị, cười gian xảo: “Cứ nói cửa hàng này là ông bà ngoại ngoại ta ăn mừng cha nương ta phân gia bồi thêm của hồi môn!”
“A! Ta hiểu rồi.” Bạch Hân Nguyệt tươi cười rạng rỡ: “Ta ra ngoài trông chừng đây.”
Nhìn Bạch Hân Nguyệt ra khỏi cửa, Ngọc thị không khỏi lo lắng nói: “Con để Hân Nguyệt nói như vậy, tam thúc thông gia có tin không?”
Phó Vân Sam cười múc một muỗng cháo chậm rãi đút vào miệng Nhị Di: “Hắn tin hay không con không biết, nhưng nếu nói cửa hàng này là của nhà ta thì người cứ nhìn đi, bảo đảm không quá một canh giờ, đám người ở viện Phó gia dám xông tới tìm cha ta gây phiền phức!”
“Haizz, con nói xem, trước khi mẹ con gả tới, ta và ông ngoại con thấy Phó lão gia tử và Dương thị, đó vẫn là hai người khá hiền lành, sao bây giờ lại biến thành như vậy? Cái tâm lệch lạc kia...” Ngọc thị thở dài, bất bình thay con gái con rể: “Đều là con ruột, sao có thể chà đạp như vậy chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play