Ra khỏi thôn đi lên đại lộ đến trấn, có thể từ xa nhìn thấy viện tử mới của hắn, Phó Minh Lễ từ xa nhìn thấy Sở thị dẫn theo mấy đứa nhỏ đang ngóng trông trước cửa viện, trong lòng ấm áp, bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều, một lát liền đi tới trước cửa, Tiểu Bát vừa nhìn thấy Phó Minh Lễ, liền nhảy nhót chạy tới, lớn tiếng kêu: “Cha, cha! Người xem, sư phụ làm cho con một thanh kiếm trúc, lát nữa con sẽ múa kiếm cho người xem……”
“Ấy, Tiểu Bát nhà chúng ta thật giỏi, thời gian ngắn như vậy đã học được một bộ kiếm pháp rồi, đi thôi, chúng ta về nhà!” Phó Minh Lễ một tay ôm lấy con trai, ôn nhu cười Sở thị, sự lo lắng trong mắt Sở thị chậm rãi buông xuống, cũng đáp lại hắn một nụ cười, hai vợ chồng ăn ý cùng nhau nhấc chân về nhà.
Trần Trung đi đến bên cạnh Phó Vân Sam, thấp giọng nói vài câu, Phó Vân Sam ngẩng đầu nhìn Phó Minh Lễ một cái, ánh mắt tối sầm lại, thở dài một hơi, vẫy tay để Trần Trung rời đi.
Phó Tư Tông và Phó Tiễn Thu lo lắng nhìn sang, Phó Vân Sam cho hai người một ánh mắt ‘yên tâm, đã không có việc gì’, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Bát cười hì hì nằm trên vai Phó Minh Lễ nháy mắt với Phó Vân Sam, Phó Vân Sam nhướng mày, âm thầm giơ ngón tay cái lên, Tiểu Bát đắc ý toe toét cười.
Bạch Hân Nguyệt cười nhìn cảnh này, đôi mắt không biết từ khi nào lại đỏ hoe, mũi cay cay không nhịn được muốn rơi lệ, Phó Tiễn Thu ôm lấy vai nàng an ủi: “Không sao rồi, sau này sẽ không còn chuyện này xảy ra nữa đâu, mau nín khóc đi……”
“Tiễn Thu tỷ……” Bạch Hân Nguyệt ngậm nước mắt cười: “Ta không sao, ta chỉ là đã lâu không được người nhà cưng chiều như vậy, nhất thời cảm động.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT