“Ừ, các ngươi vất vả rồi.”
“Còn không mau xuống rửa mặt chuẩn bị ăn cơm.” Phó Tiễn Thu cười điểm nhẹ lên trán muội muội: “Càng lớn càng biết giở trò rồi.”
Phó Vân Sam lè lưỡi với Bạch Hân Nguyệt, xuống giường xỏ đôi dép bông đi đến bên chậu rửa mặt.
Phó Tiễn Thu nhìn đôi dép trên chân nàng lắc đầu, nha đầu này không biết nghĩ gì, cứ quấn lấy nàng làm cho bằng được đôi dép kỳ quái này, còn đặt tên là dép bông.
Ăn xong bữa sáng, Phó Vân Sam lại rúc vào ổ chăn, chỉ là đổi chỗ, cùng Tiểu Tử Uyển ở trên một giường, nhìn hài nhi trợn tròn mắt thổi bong bóng, ùng ục ục chuyển động nhìn người, nàng có thể nhìn cả nửa ngày.
Nếu không phải Lâu Trọng phái người đến lấy phương thuốc dược thiện, nàng có lẽ sẽ vẫn luôn như vậy đến khi trời ấm mới xuống giường.
Nghĩ đến lẩu cũng nên có cách ăn mới rồi, Phó Vân Sam nhận mệnh mặc vào bộ y phục nàng cho là dày nhất ấm áp nhất, gói mình thành bánh chưng đi theo người của Lâu Trọng đến trấn trên, địa điểm gặp mặt đương nhiên vẫn là ở Phong Hoa Lâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT