Phó lão gia tử nhìn Phó Minh Lễ hồi lâu, nặng nề thở dài, trên mặt tràn đầy mệt mỏi: “Cha già rồi, không quản được các ngươi nữa. Lão bà tử, đi lấy một trăm ba mươi lượng bạc bù cho lão Ngũ, chúng ta trở về.” Nói xong, xoay người về phòng.
“Đây là sao? Sao tự dưng lại muốn cáo quan?” Thôi thị rống lớn túm lấy Phó Tam Lang một đường chạy tới, vừa thấy Phó Minh Lễ liền nói: “Ngũ thúc của tụi nhỏm, con nít còn nhỏ, làm sai chuyện muốn đánh muốn mắng đều được, người một nhà mình cầm đồ thì trả lại là xong, đâu cần phải đi gặp quan!”
“Tam bá nương, Tam Lang ca trộm bạc người khác gửi ở nhà ta, không phải là cầm!” Phó Tư Tông trầm mặt sửa lại: “Cho dù là đồ nhà ta, không hỏi tự lấy cũng là trộm!”
Thôi thị cười khan một tiếng, giơ tay vỗ con trai một cái: “Cái thứ vô dụng này, ta thiếu ngươi ăn hay thiếu ngươi uống mà để ngươi đáng thương đến mức đi lấy bạc nhà ngũ thúc ngươi! Mau lấy ra trả lại cho ngũ thúc ngươi, thật sự muốn ngồi tù sao?”
“Ta tiêu rồi!” Phó Tam Lang tránh khỏi cái tát của Thôi thị, thấp người chuồn ra ngoài.
“Vậy thì không có gì để nói nữa, ca, chúng ta đi báo quan!”
Phó Hổ Phách kêu lên: “Ta không đi, cha ta đã đáp ứng cho các ngươi bạc rồi, nương, mau đi lấy bạc, ta không muốn đi ngồi tù...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play