“Đào thuốc.” Phó Vân Sam vừa khom lưng ra sức phân biệt các loại cỏ trên mặt đất, vừa đáp.
Lăng Oa “ồ” một tiếng, chạy lên phía trước soi đường cho Phó Vân Sam, Phó Vân Sam vỗ vỗ đầu hắn, khom lưng tìm sài hồ hạ sốt trong ký ức.
Càng đi vào trong, tiếng lá rụng càng dày đặc, thỉnh thoảng còn có tiếng sói tru mơ hồ truyền đến, trong mắt Lăng Oa nhuốm vài phần sợ hãi nhưng vẫn đi ở phía trước chiếu sáng rõ ràng đám cỏ trên mặt đất. Cũng may nghe thấy tiếng sói không lâu, hai người liền phát hiện một mảnh nhỏ sài hồ, Phó Vân Sam mừng rỡ ngồi xổm xuống đào, Lăng Oa thì cảnh giác trừng mắt quan sát xung quanh.
Chỉ hơn mười cây, Phó Vân Sam chốc lát liền đào xong, hai người hăm hở chuẩn bị quay về, bên tai lại đột nhiên truyền đến một đạo tiếng mũi tên xé rách màn đêm, Phó Vân Sam phản ứng nhanh chóng, một hơi thổi tắt đèn, kéo Lăng Oa đến sau đại thụ ẩn nấp thân hình.
Có tiếng bước chân lục tục đi qua, trong bóng đêm truyền đến giọng nam trầm thấp: “Hắn là đi hướng đông bắc, tiếp tục đi tìm phía trước!”
“Dạ.” Vài giọng nam đáp, tản ra đi.
“Sam nhi...” Lăng Oa thấy người đi rồi, vui vẻ đứng thẳng dậy, bị Phó Vân Sam mắt nhanh tay lẹ kéo xuống bịt miệng: “Suỵt. Bọn họ còn sẽ quay lại.”
Lăng Oa lanh lợi đảo tròng mắt gật mạnh đầu, quả nhiên không sai, chỉ khoảng nửa chén trà, một đám người áo đen lại trở về chỗ cũ: “Xem ra thật sự không dừng ở bên này, chẳng lẽ là đi trấn trên tìm đại phu rồi? Đuổi theo phía trước!”
“Dạ.” Vài tiếng sột soạt vang lên, Phó Vân Sam buông tay Lăng Oa ra: “Được rồi, chúng ta về thôi.”
Lăng Oa hưng phấn xách đèn lồng đã tắt: “Tỷ Sam nhi, tỷ sao biết bọn họ còn sẽ quay lại?”
“Ta thông minh mà.” Sam nhi khẽ cười, kéo Lăng Oa đi về phía đường cũ, chỉ vài bước đã bị vấp ngã, hai người ngã nhào lên chướng ngại vật mềm mại.
Mượn ánh trăng hai người nhìn nhau: “Người.”
Vẫn là một nam nhân ngực trúng tên.
Phó Vân Sam đau đầu, trăng tối gió lớn đêm giết người, người khác truy sát không liên quan đến nàng nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại đụng phải người bị truy sát bị thương này, nàng cứu hay là không cứu?
Nàng tự mình phát sầu, Lăng Oa đã sờ lên trán nam nhân: “Ây da, hắn cũng phát sốt rồi. Tỷ Sam nhi, chúng ta cứu hắn về đi.”
“Ngươi nói dễ quá, hai ta thân thể nhỏ bé này làm sao cứu hắn về?” Phó Vân Sam thở dài, kéo Lăng Oa sang một bên, đi xem mũi tên ở ngực nam nhân. Cuối cùng cắn răng một cái, cởi áo trên của nam nhân ra, lộ ra ngực bị thương do trúng tên, Lăng Oa chớp chớp mắt, muốn nói gì đó nhìn thấy máu xung quanh mũi tên của nam nhân, lại nuốt trở về.
“Lăng Oa, có mang bật lửa không?” Nàng phải nghĩ biện pháp kiếm chút dược cầm máu, nếu không dù nhổ mũi tên ra, nam nhân này cũng sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết!
Lăng Oa mò mẫm từ trong lòng lấy ra đá lửa, đánh đèn lồng sáng lên, nhìn thấy dung nhan nam nhân trong nháy mắt, không khí trì trệ, hai người đồng thời nín thở, hồi lâu, Lăng Oa lẩm bẩm lên tiếng: “Hắn lớn lên thật đẹp.”
Phó Vân Sam dặn hắn trông chừng nam nhân, tự mình xách đèn lồng trên mặt đất tìm kiếm cỏ móng ngựa cầm máu, vất vả lắm mới đào được vài cây, giúp nam nhân nhổ mũi tên ra, đem cỏ móng ngựa nhai nát đắp xung quanh vết thương của hắn cầm máu, hai người vội vàng quay về.
Lúc đi, Phó Vân Sam còn hảo ý đỡ hắn đến chỗ bóng tối của đại thụ, để lại vài cây sài hồ đặt vào tay nam nhân, nghĩ nếu hắn tỉnh lại có thể tự mình nhai ăn, nói không chừng còn có thể hạ sốt.
Hai người lại không biết bọn họ đi ra chưa đến trăm mét, nam nhân liền mở mắt ra, phát giác được vết băng bó kỳ dị trên ngực và sài hồ trong tay, mày nhíu chặt, hai mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, lật tay ném sài hồ đi, người tung mình lên cây, liếc mắt nhìn Phó Vân Sam hai người bước đi vội vàng, từ trong lòng đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng, tìm một chỗ thoải mái nhắm mắt ngủ.