Dương thị giậm chân: “Ta nói chuyện khi nào đến phiên một con nhóc tóc vàng như ngươi dạy dỗ?! Không có bạc thì ngươi mặc cái gì trên người? Một đám lòng dạ thối rữa...”
Phó Hổ Phách, Phó Nghênh Xuân, Phó Bán Hạ không biết từ khi nào đã vào chính sảnh, nhìn thấy quần áo trên người Phó Tiễn Thu, Tiểu Bát, Phó Tử Uyển thì đỏ mắt.
Nghĩ đến chuyện bị nam nhân bên cạnh Phó Vân Sam dọa cho chết khiếp ở nhà Vương thẩm, Phó Bán Hạ tức giận muốn chết, liếc nhìn Phó Hổ Phách đang giận dữ, nàng ta âm hiểm cười, ghé vào tai Phó Hổ Phách nhỏ giọng nói: “Tiểu cô, ngươi xem, quần áo trên người Phó Tiễn Thu thật đẹp! Thật không biết ngũ thúc nghĩ gì, trước kia thương tiểu cô như vậy, bây giờ ngay cả một bộ quần áo cũng không nỡ may cho tiểu cô, không biết có phải có người xúi giục...”
“Kiểu dáng quần áo này hình như truyền từ phủ thành tới, ở Thanh Hà chắc không thấy cái thứ hai đâu, thật đáng tiếc...” Phó Nghênh Xuân không mặn không nhạt nói theo, liếc nhìn Phó Bán Hạ trong mắt lộ ra một tia khinh miệt.
Hiển nhiên là đấu pháp của người lớn hai nhà ảnh hưởng đến tình cảm tỷ muội, Phó Bán Hạ lại không để ý cái này, tiếp tục xúi giục Phó Hổ Phách: “Xuân nhi tỷ nói đúng, mặc trên người Phó Tiễn Thu thật quá đáng tiếc, ta thấy tiểu cô mặc chắc chắn đẹp hơn!”
Phó Hổ Phách tức giận nói: “Hôm đó ngũ tẩu đến đưa quần áo cho cha nương, ta nói ta cũng muốn, ngũ tẩu không thèm để ý tới ta, Ngũ ca bình thường cưng chiều ta như vậy, chắc chắn là nàng ta xúi giục Ngũ ca không may quần áo cho ta! Xem ta có xé nát quần áo nàng ta may không!”
Mi tâm Phó Bán Hạ vui vẻ, trong miệng lại nói: “Tiểu cô đừng! Vạn nhất ngũ thẩm tức giận không thèm để ý tới người nữa thì...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play