“Nãi, cha ta từ khi làm tú tài, trong nhà chưa từng có một đồng tiền nào, tất cả tiền đều đưa cho người rồi... Ô ô... Trong nhà có người bệnh đều phải đem đồ trang sức hồi môn của nương đi đổi bạc, chúng ta ăn còn không no, nương còn năm nào cũng nhớ làm quần áo mới cho người, ô ô... Gia muốn bí phương cho đại bá, cha ta khuyên ta đưa cho, ta cũng không nói gì... Đây không phải là hiếu thuận sao? Các vị thẩm, các bá nương, các nãi nãi, ta phải làm thế nào mới tính là hiếu thuận?” Phó Vân Sam giơ tay che mặt, ô ô khóc, còn có nước mắt hay không thì, hắc hắc...
Vương thẩm lập tức tiến lên ôm Phó Vân Sam vào lòng, nhíu mày nhìn Dương thị: “Lão thái thái rống một đứa trẻ làm gì? Lời đều là chúng ta nói, sao hả?!”
Một bên phụ nhân cũng không nhìn nổi nữa, ngươi một lời ta một câu lẩm bẩm: “Ai da, bọn ta nói đều là lời nói thật thì sao lại không thể nói?”
“Dám làm còn sợ người khác nói?”
“Chẳng lẽ là làm cái gì còn muốn lập đền thờ hay sao?”
“Ha ha, ta nghĩ cũng vậy...”
“...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT