Sở thị vừa thấy dáng vẻ này của Dương thị, sợ nữ nhi chịu thiệt, vội vàng che chở nữ nhi ở phía sau, nghênh đón Dương thị nói: “Nương, người đừng tức giận, Sam nhi vẫn còn là một đứa trẻ...” Sở thị vừa nói vừa liếc nhìn Tuyết Cẩm bị Phó Hổ Phách nắm trong tay, nặn ra một nụ cười: “Nếu muội muội thích, con dâu rảnh sẽ giúp muội ấy thêu một cái, chỉ là... miếng này là thêu cho ân nhân cứu mạng của tướng công và Sam nhi, không thể cho muội muội được.”
“Ân nhân cứu mạng? Ngũ ca và Sam nhi không phải đều tốt sao? Cứu cái gì?” Phó Hổ Phách không thèm để ý liếc nhìn Phó Vân Sam một cái, đối với thêu hai mặt trong tay vô cùng yêu thích: “Ta muốn miếng này! Mau nhìn, cảnh sắc này giống như lầu các đình đài của nhà giàu vậy! Nương, sau này Đại ca đi kinh thành làm quản sự rồi, nhà chúng ta có phải cũng có thể ở trong căn nhà tốt như vậy không?”
“Đợi ca của con có bản lĩnh đó, con có lẽ đã xuất giá rồi...” Dương thị liếc mắt nhìn nữ nhi, không vui nói: “Người ta đã nói miếng này không cho con, còn cầm làm gì? Chê mất mặt còn chưa đủ sao?!”
Dương thị giật lấy Tuyết Cẩm trong tay Phó Hổ Phách, Phó Hổ Phách làm sao chịu cho: “Không cho! Con cứ muốn miếng này, vải này tốt biết bao! Đại tẩu đều nói chỉ riêng vải này thôi cũng có thể bán được mấy chục lượng bạc đó! Ngũ tẩu có tiền, để nàng ấy mua thêm rồi thêu cho người kia là được...”
Thế mà cầm Tuyết Cẩm xoay người muốn chạy.
Phó Vân Sam đã thấy qua kẻ vô liêm sỉ, chưa thấy qua kẻ vô liêm sỉ như vậy, quả quyết từ phía sau Sở thị chui ra, nói với Bạch Hân Nguyệt: “Hân Nguyệt, đóng cửa!”
“Được.” Bạch Hân Nguyệt lập tức xông tới, trước khi Phó Hổ Phách chạy đến cửa viện, đóng cửa sầm một tiếng!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play